Chương 1064: Không Sao Cả, Quen Là Được Rồi
CHƯƠNG 1064: KHÔNG SAO CẢ, QUEN LÀ ĐƯỢC RỒI
Hình Thiên mua nhiều hoa lắm, nếu hai người bọn họ trồng thì thật không thực tế, đoán chừng một ngày cũng không trồng xong.
Cô chỉ cần xác định địa điểm, những công nhân kia liền bắt đầu trồng hoa.
Mười giờ, bỗng nhiên chuông điện thoại của Hình Thiên reo lên.
Anh nghe điện thoại xong rồi nhìn về phía Hạng Uyển: “Bên phía mẹ anh gọi điện giục chúng ta qua đó, chúng ta đi qua đó trước đã.”
“Trước khi đến đó em muốn đi đến cửa hàng mua ít quà.” Hạng Uyển nói.
“Tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, để ở trên máy bay, lên máy bay tôi nói cụ thể cho em.” Hình Thiên nói.
Hạng Uyển vừa mệt vừa buồn ngủ, rất nhanh không mở nổi mắt rồi: “Thế thì cứ như vậy đi.”
Cô vừa ngồi lên xe của Hình Thiên, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Hình Thiên nhìn cô mệt mỏi, đôi mắt thâm sâu thêm mấy phần.
“Nếu như có thể, anh muốn cô chờ ở nước A, không phải quay về, bây giờ dư luận đã lắng xuống rất nhiều rồi, cũng bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt, rất nhiều dân chúng cũng không tin video là thật, đều bị tình cảm của bọn họ làm cho cảm động, anh tin tưởng, không lâu trong tương lai bọn họ ở cùng nhau là điều tất nhiên.”
Chỉ chốc lát sau đã đến sân bay rồi.
Hình Thiên ôm Hạng Uyển đang ngủ lên.
Hạng Uyển khẽ mở mắt nhìn anh.
“Ngủ tiếp đi, đến nơi tôi gọi em.” Hình Thiên dịu dàng nói.
Hạng Uyển lại nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi cô tỉnh lại thì đã ở trong buồng xe rồi, Hình Thiên đang nằm ở bên cạnh nhìn cô.
Hạng Uyển kinh ngạc, ngồi dậy: “Mấy giờ rồi?”
Hình Thiên nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Sắp mười hai giờ rồi, em tỉnh rất đúng lúc, đến đây mới đi được mấy phút, không phải vội vàng.”
“Em vẫn luôn ngủ trên xe sao?” Hạng Uyển phát hiện bản thân ngủ say quá rồi, xuống máy bay mà không nhớ gì cả.
“À, nhìn quà xem, đây là cho mẹ.” Hình Thiên đưa cho Hạng Uyển một hộp trang sức.
Trong hộp trang sức là một sợi dây chuyền đá khổng tước.
“Đều để anh chuẩn bị, em dường như không làm được gì, thật ngại quá.” Hạng Uyển nói.
“Đều là người một nhà, không cần để ý những thứ này.”
“Con trai của Bạch Nguyệt tên là Thủ Thủ đúng không, con gái tên là gì nhỉ, em quên mất rồi.” Hạng Uyển dò hỏi, cô nhớ Bạch Nguyệt từng nói rồi, nhưng khi đó cô tâm sự nặng nề nên căn bản không hề ghi nhớ.
“An An, Cố Nhạc An, thừa hưởng hết ưu điểm của Bạch Nguyệt và Lăng Kiệt, lông mi rất dài, rất giống búp bê.” Khi nói đến cô bé, trên mặt Hình Thiên lộ ra nụ cười của một người cha hiền lành.
Hạng Uyển biết, Hình Thiên rất thích Thủ Thủ, cũng chính là con trai nhỏ của Bạch Nguyệt.
Cô biết chuyện xưa của bọn họ, lúc ấy Cố Lăng Kiệt sống chết không rõ, sợ Bạch Nguyệt tự sát, Hình Thiên giả làm Cố Lăng Kiệt ở bên cạnh cô ấy, khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian Bạch Nguyệt có thai Thủ Thủ, Hình Thiên vẫn luôn coi mình là cha của Thủ Thủ, có tình cảm đặc biệt với cậu bé Thủ Thủ này.
Vì vậy Thủ Thủ cũng nhận Hình Thiên là cha nuôi.
“Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt đều rất đẹp, mặc kệ con của bọn họ lớn lên giống ai thì đều sẽ rất đẹp.” Hạng Uyển khẽ cười nói, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đám binh lính của Cố Lăng Kiệt đang thao luyện dưới ánh nắng mặt trời, trong không khí tản ra hormone giống đực mãnh liệt cùng với nhiệt huyết sôi trào.
Cố Lăng Kiệt là một quân nhân tốt, binh lính mang theo cũng là số một số hai.
Hồi ức nhiệt huyết thế này, dường như đã trôi qua rất lâu rồi.
Chỉ chốc lát sau, xe đi vào trong sân nhà Cố Lăng Kiệt.
Cô nghe thấy tiếng chó sủa thì vô ý thức nhìn sang, chó quân đội rất to lớn, mà người đàn ông kia, hình như tên là Trương Tinh Vũ, thuộc hạ của Cố Lăng Kiệt, sau này lại kết hôn với thuộc hạ bên cạnh Bạch Nguyệt, đã sinh con rồi, bây giờ ở cùng gia đình Bạch Nguyệt, cuộc sống rất hạnh phúc.
Đi đến nơi này giống như đi đến một thế giới khác rất xa thế giới của cô.
Sôi nổi, ấm áp, không cô đơn, không có ngươi lừa ta gạt, chỉ có trợ giúp lẫn nhau.
Tống Tâm Vân đi ra từ trong nhà, ánh mắt từ trên mặt Hình Thiên chuyển đến khuôn mặt Hạng Uyển, mỉm cười nói: “Về rồi.”
Trước đây Hạng Uyển gọi Tống Tâm Vân là mẹ, ở trong lòng cô Tống Tâm Vân cũng là một người rất ấp áp, tính tình dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, là tiểu thư khuê các chân chính, không giống Hạng Tuyết Vi, cũng không phải là người mà mẹ của Hạng Thịnh Duật có thể so sánh được.
“Dì.” Hạng Uyển mở miệng gọi, đã ly hôn còn gọi là mẹ thì không hay lắm.
Tống Tâm Vân dừng lại một chút: “Về là tốt rồi, mau mau vào trong ngồi đi, đi máy bay mệt mỏi rồi.”
“Cảm ơn dì, đây là quà tặng ạ.” Hạng Uyển đưa quà cho Tống Tâm Vân.
“Người đến chính là món quà tốt nhất rồi, quá khách sáo làm gì.” Tống Tâm Vân nói rồi nhận quà của Hạng Uyển.
Bà rất tán thành đối với Hạng Uyển, nhưng cũng biết tâm ý của Hình Thiên, thật đáng tiếc.
Hạng Uyển đi vào liền nhìn thấy Thủ Thủ cầm súng chạy đến: “Cha nuôi, cuối cùng cha cũng đến rồi, con rất nhớ cha.”
Thủ Thủ lao thẳng vào trong ngực Hình Thiên.
Hình Thiên cười: “Muốn cha làm gì, lại muốn cha chơi trò chơi với con sao?”
Thủ Thủ xấu hổ gãi đầu một cái: “Chỉ có cha nuôi mới đủ trình độ để chơi với con.”
Hình Thiên xoa xoa đầu Thủ Thủ: “Sao cha lại cảm thấy câu nói này không phải đang khen cha, mà là chỉ có cha mới chơi với con nhỉ.”
Thủ Thủ cong khóe miệng: “Ba ba chỉ ôm em gái, mẹ cũng chỉ cho em gái ăn, con chỉ có cha nuôi, cha nuôi, con muốn đi theo cha đến phủ Tổng thống, con muốn đi dạo chơi trong phủ Tổng thống.
“Con nói bậy bạ gì đó, ôm em gái là vì em gái còn nhỏ, cần người ôm, em gái còn không ăn được cơm, chỉ có thể đút.” Cố Lăng Kiệt đi ra từ trong thư phòng giải thích.
“Cha không cần lừa con, cha chính là trọng nữ khinh nam, bà nội còn nói cho con biết, con còn có hai người anh không biết bị ném đi nơi nào rồi.” Thủ Thủ nói.
Cố Lăng Kiệt nhướng mày, một người trầm mặc ít nói như anh, khi không nói chuyện thì trông thật uy nghiêm.
Thủ Thủ sợ hãi trốn sau lưng Hình Thiên.
Hình Thiên nói giúp: “Trẻ em nói không suy nghĩ, Thủ Thủ còn nhỏ, quả thật cậu và Bạch Nguyệt nên để ý đến nó nhiều hơn, các cậu đi đã nhiều năm, nó cũng lớn lên rất cô đơn, khó khăn lắm các cậu mới quay về.”
“Anh cả nói đúng lắm.” Bạch Nguyệt ôm An An đi ra, tiếp thu lời nói của Hình Thiên, đặt An An vào trong nôi: “Sau này bọn em sẽ chú ý.”
Nói xong, ánh mắt Bạch Nguyệt rơi lên trên mặt Hạng Uyển, nở nụ cười nói: “Về rồi.”
Hạng Uyển đánh giá Bạch Nguyệt, mới không gặp hai tháng, Bạch Nguyệt đã béo hơn rất nhiều so với trước đó, đoán chừng hơn sáu mươi cân rồi.
Cô cảm thấy đẹp hơn so với trước kia, nhìn thoải mái hơn, dịu dàng hơn, càng có thêm ánh sáng của một người làm mẹ, thật sự là béo đấy, nhưng nhìn vẫn rất đẹp.
“Thứ này tặng cho cô.” Hạng Uyển nói, cầm áo body cũng không phải do mình chuẩn bị đưa cho Bạch Nguyệt: “Nghe nói, sản phụ sau khi sinh nên mặc áo body, khá là nhanh khôi phục.”
“Có lòng rồi, đúng lúc tôi cũng muốn mua.” Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
Ánh mắt Hạng Uyển hơi ảm đạm.
Bạch Nguyệt muốn cái gì, Hình Thiên luôn luôn để tâm đến.
Còn cô muốn cái gì, ngay trong nháy mắt Hình Thiên lại đưa cho kẻ thù của cô.
Có lẽ là một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Không sao cả, quen là được rồi.