Chương 1025: Trên Người Không Có Được Mấy Miếng Thịt
CHƯƠNG 1025: TRÊN NGƯỜI KHÔNG CÓ ĐƯỢC MẤY MIẾNG THỊT
“Gả cho Sở Nguyên? Vì sao phải gả cho Sở Nguyên?” Hạng Thịnh Duật hỏi lại.
Mục Uyển: ...
Hạng Thịnh Duật đang nói dối, anh nói giỡn quả thực vô cùng giỏi, liền mạch không chút kẽ hở, là thật hay giả cũng không ai biết được tâm tư thật sự của anh.
Hình Thiên nói với cô, nếu muốn người khác không nhìn thấu được bạn thì phải cao thâm khó lường, người khác không đoán được bạn, không biết bạn đang nghĩ gì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô cảm thấy, trầm mặc kiệm lời, gặp nguy không loạn, mặt không biểu cảm, luôn giữ vẻ bình tĩnh là có thể cao thâm khó lường.
Nhưng Hạng Thịnh Duật lại khiến cô thấy được cao thâm khó lường trong cao thâm khó lường, lời nào cũng giống lời nói thật khiến người khác e ngại, sợ hãi.
Anh không phải kiểu khiến người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ mà anh lại khiến người ta hoảng loạn.
Hình Thiên là kiểu bảo thủ còn anh là kiểu công kích.
“Tôi muốn ngủ rồi.” Mục Uyển xoay người, đưa lưng về phía anh.
Mới sáng sớm Mục Uyển còn chưa tỉnh đã bị Hạng Thịnh Duật làm cho tỉnh.
Cô bực mình đẩy Hạng Thịnh Duật ra: “Bây giờ là mấy giờ, trong đầu anh đang nghĩ gì vậy, tối qua giày vò cả đêm, tôi còn chưa ngủ được mấy.”
“Hôm nay đưa em về, em có thể tự do vài hôm.” Hạng Thịnh Duật ý vị thâm trường nhìn cô nói, sờ mặt cô rồi đặt một nụ hôn cưỡng ép lên môi cô.
Mục Uyển sao còn có thể ngủ được nữa!
Đợi anh giày vò xong đi tắm, cô mới mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, không vui nhìn vào cánh cửa nhà tắm.
Hạng Thịnh Duật và Hình Thiên hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau, Hình Thiên có thể trong năm năm không động vào phụ nữ. Không đúng, theo như cô biết, đến giờ anh ấy vẫn chưa từng phát sinh quan hệ với phụ nữ.
Còn Hạng Thịnh Duật lại như bị uống thuốc vậy.
Cô bất đắc dĩ xuống giường, đến phòng khác tắm. Lúc trở lại, Hạng Thịnh Duật đã không ở trong phòng nhưng trong phòng lại tràn ngập mùi hương của anh, cô không thích bèn mở cửa sổ ra.
Không khí trong lành mang theo hơi ẩm và khí lạnh từ bên ngoài vào.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Mục Uyển nói.
Sở Nguyên vẻ mặt vô cảm đẩy cửa vào, lạnh giọng nói: “Ngài ấy bảo cô ra ăn sáng, ăn xong tôi sẽ đưa cô về. Ngài ấy còn dặn tôi nói với cô không được chạy lung tung cũng đừng làm ra chuyện gì khiến ngài ấy tức giận, nếu không hậu quạ tự chịu.”
“Mới sáng sớm đến nói những lời này, anh thấy vui không?” Mục Uyển lạnh giọng hỏi.
“Điều nên nói thì vẫn phải nói, nếu không tôi đảm bảo cô sẽ càng không vui.” Sở Nguyên xoay người.
Mục Uyển cười nhạo một tiếng, không đi ra mà nhìn núi xanh nước biếc bên ngoài.
Sở Nguyên lại quay lại: “Mời cô theo tôi ra ăn sáng.”
Mục Uyển nhìn anh ta: “Hạng Thịnh Duật đồng ý để tôi không phải gả cho anh nữa. Anh đã biết chuyện này chưa?”
Trong mắt Sở Nguyện dấy lên hy vọng: “Cô nói thật sao?”
“Xem ra anh vẫn chưa biết, đột nhiên tôi lại hối hận, gả cho anh cũng là một sự lựa chọn không tồi. Dù sao anh cũng biết nhiều như vậy mà, phải không?” Mục Uyển cong môi cười, học theo vẻ tà nịnh của Hạng Thịnh Duật, cố ý nói.
Sắc mặt Sở Nguyên nhất thời tái nhợt: “Gả cho tôi không có lợi gì cho cô cả.”
“Tôi không quan tâm những thứ này, chỉ cần không có lợi với anh là được.” Mục Uyển lười biếng nói.
“Cô...” Sở Nguyên trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm.
“Tôi cái gì, anh đối xử với tôi không tốt, luôn châm chọc khiêu khích, nếu như anh sống không tốt, trong lòng tôi sẽ dễ chịu. Có điều, nếu như anh đối xử với tôi tốt hơn một chút, tôi cũng không cần phải nhằm vào anh, đúng không?” Mục Uyển nói, ngồi trên giường biếng nhác đánh giá sắc mặt Sở Nguyên.
Trên mặt Sở Nguyên rất không tự nhiên, nhíu mày: “Gả cho tôi không có chút lợi ích nào với cô hết, cô vẫn nên ở bên ngài ấy thì hơn.”
“Cho anh đội nón xanh đó.” Mục Uyển cười khiêu khích.
Sắc mặt Sở Nguyên càng kém hơn: “Vốn dĩ cô đã là người của ngài ấy rồi.”
“Đội lên đầu cái mũ vợ anh, ừm.” Mục Uyển đứng dậy.
Sở Nguyên theo bản năng lùi lại một bước.
Mục Uyển đứng cách anh ta một mét rồi dừng lại: “Nếu như trong hôn nhân, anh ngủ với tôi, anh nói xem Hạng Thịnh Duật có phải sẽ cảm thấy anh đội nón xanh cho anh ấy không?”
“Sẽ không có chuyện tôi ngủ với cô đâu.”
“Không phải anh biết về đặc tính của thuốc sao? Chờ anh uống thuốc rồi, anh còn có thể nói chắc chắn như vậy nữa không? Dù sao, cơ hội để tôi hạ dược có lẽ là không ít đâu, thấy anh em các người trở mặt dường như cũng rất sảng khoái.”
“Cô thật vô liêm sỉ!” Sở Nguyên mắng, sắc mặt phiếm hồng.
Mục Uyển nhìn Sở Nguyên, dùng lời nói trang nghiêm nói bậy nói bạ vài câu đã có thể khiến người khác tức đến như này, chỉ cần biết được tâm tư thật sự của đối phương rồi đúng bệnh đúng thuốc là được, phương pháp đánh vào tâm lý này của Hạng Thịnh Duật rất tốt.
“Anh mắng chửi tôi?” Mục Uyển cụp mắt nói.
Sở Nguyên nhíu mày, phòng bị nhìn Mục Uyển, mím môi, trong mắt lại mơ hồ ẩn chứa sát khí thẹn quá hóa giận.
Mục Uyển cười.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Đi theo Hạng Thịnh Duật cũng không phải không học được gì.
“Sau này, anh nhìn thấy tôi thì khách khí một chút. Tôi muốn ăn gì, mua gì, dùng cái gì cũng nên sắp xếp để tôi dễ chịu một chút, đặc biệt là thái độ của anh với tôi. Tôi khoan dung độ lượng, nói không chừng sẽ bỏ qua cho anh. Đi ra ngoài ăn sáng đi.” Mục Uyển nói.
“Thật sự... không cần cưới cô nữa sao?” Sở Nguyên vẫn hồ nghi hỏi.
“Anh không tin tôi thì có thể hỏi Hạng Thịnh Duật. Có điều, nếu thay đổi với tôi mà nói cũng không phải chuyện gì khó.”
“Vô sỉ!” Sở Nguyên nổi giận, xoay người đi về phía phòng ăn.
Mục Uyển đi theo sau vào phòng ăn, phát hiện lại chỉ có một mình anh ta: “Hạng Thịnh Duật đâu?”
“Hành tung của ngài ấy không phải điều cô có thể biết.” Sở Nguyên lạnh giọng nói.
Mục Uyển lạnh lùng nhìn anh ta.
Dường như Sở Nguyên nghĩ đến gì đó, cụp mắt xuống, nói: “Tối qua trong Hoàng cung xảy ra chuyện lớn như vậy, ngài ấy phải đi điều tra đồng thời cũng phải phối hợp điều tra. Mấy ngày này sẽ đều rất bận rộn.”
Mục Uyển gật đầu, với thái độ này của Sở Nguyên vẫn coi như hài lòng.
“Hình Thiên thì sao? Đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Phẫu thuật rất thành công, sáng nay đã tỉnh lại. Cố Lăng Kiệt cũng đến rồi, có lẽ sáng nay đã đưa Tổng thống Hình về nước.” Sở Nguyên nói.
Mục Uyển an tâm trở lại.
Tỉnh lại là tốt rồi, đi sớm một chút cũng là chuyện tốt, chí ít ở trong nước còn có Cố Lăng Kiệt.
Cô cúi đầu, ăn bữa sáng.
Sở Nguyên ra ngoài đóng cửa lại.
Chuông điện thoại vang lên.
Khiến Mục Uyển giật mình.
Cô nhớ trước đây tín hiệu điện thoại cô đã bị làm nhiễu sóng, nhìn tên người gọi đến, hóa ra là Hạng Thịnh Duật.
Cô mất hết hứng thú nghe máy.
“Bữa sáng chuẩn bị cho em ít nhất phải ăn một nửa mới được rời khỏi đó đi về.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
“Bữa sáng anh chuẩn bị đủ ăn cho năm người.” Mục Uyển kháng nghị: “Ăn một nửa, tôi sẽ bị no chết.”
“Trên người em có được mấy miếng thịt, bữa sáng chuẩn bị cho em là bữa ăn một người bình thường có thể ăn hết. Đương nhiên nếu em muốn ở lại đó cứ việc bỏ lại không ăn hết.” Hạng Thịnh Duật nói xong, không cho Mục Uyển cơ hội nói nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Mục Uyển thở dài một hơi, Hạng Thịnh Duật đến ăn cơm cũng muốn quản lý, ba cô cũng không quản lý cô như vậy.
Nhét từng miếng từng miếng vào miệng.