Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 334: Bọn Họ Mới Thật Sự Là Người Một Nhà​




CHƯƠNG 334: BỌN HỌ MỚI THẬT SỰ LÀ NGƯỜI MỘT NHÀ
Trần Niệm vẫn luôn ở cửa phòng, không có đi vào.
Cô biết, cô gọi Cố Lăng Kiệt đến, sau này tiểu Diễn nhất định sẽ chán ghét cô.
Thế nhưng, nếu như cô không gọi Cố Lăng Kiệt đến, sự tình sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Trên đời này, có tám chín phần mười là những chuyện không như ý, mỗi lần như thế này đều không thể vẹn toàn đôi bên.
Có lẽ Cố Lăng Kiệt ở gần đó, chỉ khoảng mười phút đồng hồ, anh đã đến.
Từ trong thang máy đi ra, cả người anh bao phủ bởi sát khí, ánh mắt anh sắc bén khóa chặt lấy cô, sắc mặt xanh mét.
Trần Niệm có một loại dự cảm xấu, nghênh đón anh, nói: “Lát nữa anh nhẹ nhàng nói chuyện với tiểu Diễn.”
“Có cần nhẹ nhàng hay không là chuyện của tôi, chỉ sợ chuyện này không liên quan đến cô.” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lộ ra tính khí nóng nảy của anh.
“Tiểu Diễn vốn dĩ không muốn ở bên cạnh anh, nếu như anh đánh thằng bé, thằng bé nhất định sẽ càng thêm không muốn ở bên cạnh anh.” Trần Niệm khuyên nhủ.
“Thằng bé không muốn ở bên cạnh tôi thì muốn ở cạnh ai? Cô? Cô là ai, cô có tư cách gì?” Cố Lăng Kiệt tức giận nói.
“Tôi chưa hề nói muốn để tiểu Diễn ở bên cạnh tôi, nếu như tôi thật sự có suy nghĩ đó, tôi sẽ không gọi điện cho ngài Cố đến đây.” Trần Niệm giải thích.
“Cô không nghĩ như thế, vậy làm sao tiểu Diễn lại biết cô ở chỗ này? Tâm cơ quá sâu sẽ chỉ hại mình hại người.” Cố Lăng Kiệt khinh thường nói.
“Tôi không nói cho tiểu Diễn, thằng bé nghe được tôi và bạn nói chuyện. Cố Lăng Kiệt, anh đừng như thế, tiểu Diễn còn nhỏ, thằng bé chưa thể lý giải được nỗi khổ tâm của người lớn, anh làm như thế sẽ chỉ khiến cho thằng bé thương tâm.” Trần Niệm khuyên nhủ.
“Thương tâm hay không thương tâm, chuyện này không liên quan gì đến cô, tránh ra.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng ra lệnh.
Hiện tại Cố Lăng Kiệt như thế này, cô cũng không dám để Cố Lăng Kiệt đưa tiểu Diễn về nhà.
Cô đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Cố Diễn nghe thấy ở bên ngoài có tiếng cãi vã, cậu bé mở cửa liền thấy Cố Lăng Kiệt, cậu bé bị hù dọa, vội vàng đóng cửa lại.
Cố Lăng Kiệt cất bước đi qua, đẩy cửa, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cố Diễn.
Hành động đóng cửa của cậu bé, không thể nghi ngờ càng thêm chọc giận Cố Lăng Kiệt.
Vì tìm Cố Diễn, Cố Lăng Kiệt đã vận dụng tất cả mối quan hệ của mình, huy động đầy đủ nhân lực.
Cố Diễn nhìn thấy anh, thế mà còn đóng cửa.
Cố Lăng Kiệt nổi trận lôi đình, đá văng cửa.
Cố Diễn bị dọa sợ đến mức trốn sau giường.
Trần Niệm vội vàng xông vào: “Cố Lăng Kiệt, có chuyện gì từ từ rồi nói.”
Cố Lăng Kiệt hung dữ nhìn Cố Diễn, giọng nói lạnh lùng: “Tôi quản giáo con trai của mình, không cần tới người râu ria tới nói này nói kia, qua đây.”
Cố Diễn sợ hãi lắc đầu, mắt đỏ ngầu, giống như con thỏ nhỏ đáng thương.
Trần Niệm nghĩ tới Cố Diễn đã nói: “Con không phụ thuộc vào bố. Như thế cho dù bị vứt bỏ, con cũng không cảm thấy khổ sở và dày vò, con phải thích ứng với hoàn cảnh, nếu không thích ứng được, vậy thì phải thay đổi.”
Cố Diễn mới tròn bảy tuổi, vẫn chỉ là một đứa nhỏ, cậu bé có thể nói ra những lời kiên cường như thế, khiến cho cô cảm thấy đau đớn.
Trần Niệm xông tới trước mặt Cố Diễn: “Cố Lăng Kiệt, cho tôi năm phút đồng hồ có được hay không?”
“Các người đều giống nhau, Chu Hân Ly như thế, cô cũng như thế.” Cố Lăng Kiệt nghiêm nghị nói, sau đó anh rút dây lưng ra, chờ Cố Diễn, cảnh cáo nói: “Con đi qua đây.”
“Con không muốn qua đó, con muốn về nhà, con muốn bố mẹ của con, con không muốn qua đó.” Cố Diễn thương tâm khóc.
“Về nhà?” Cố Lăng Kiệt không còn lý trí, cầm lấy dây lưng đánh qua.
Trần Niệm cứ thế nhận lấy roi này, trong nháy mắt, cánh tay cô đỏ bừng.
Cố Lăng Kiệt không có nguôi giận, lại một lần nữa đánh xuống, mắng: “Bố tạo điều kiện cho con ăn, tạo điều kiện cho con ở, tạo điều kiện cho con học, ở chỗ bố không phải là nhà của con sao?
Từng người các ngươi tùy hứng, nổi cáu, chỉ cần rời nhà trốn đi.
Những người lộn xôn đó cũng có thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Cố Lăng Kiệt tôi.
Con muốn về nhà, bố để cho con về nhà, cho con đi tìm mẹ của con.”
Trần Niệm ôm chặt lấy Cố Diễn, nhận lấy từng chút từng chút, trên lưng cô đã bị đánh đến mức da tróc thịt bong.
May mắn là đánh trên lưng cô, Cố Diễn là trẻ con, da mỏng thịt mềm, không chịu được dù chỉ một chút.
Có điều, câu nói sau cùng kia của Cố Lăng Kiệt làm tổn thương đến Cố Diễn, cũng làm tổn thương đến cô.
Anh để Cố Diễn đi tìm mẹ, là anh muốn đánh chết Cố Diễn sao?
Nếu như trong lòng anh có một chút dành cho Bạch Nguyệt, anh không nên nói câu này.
Anh biết Bạch Nguyệt rất quan tâm đến đứa bé này.
Cô không kìm được nước mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cố Diễn cũng khóc theo, chẳng những không có cầu xin tha thứ, ngược lại càng thêm quật cường: “Bố đánh chết con đi, con muốn đi tìm mẹ con, con không cần phải ở lại bên cạnh bố, bố, tiểu Bảo và dì Chu sống hạnh phúc bên nhau.”
Cố Lăng Kiệt ném mạnh dây lưng xuống mặt đất, sau đó đi qua, đẩy Trần Niệm, giữ chặt lấy bả vai nho nhỏ của Cố Diễn, hung ác kéo qua một bên: “Con còn chưa cảm thấy mình sai sao? Vô duyên vô cớ rời nhà trốn đi, con có biết bố lo lắng cho con nhiều như thế nào không?”
“Lo lắng của bố không phải vì yêu con, thương tiếc con, đau lòng cho con, mà chính là đánh con, con không nhìn thấy lo lắng của bố.” Cố Diễn khóc lóc nói.
“Không đánh con, con có thể nhớ lâu sao? Một lần, hai lần, bố có thể tìm được con, nếu như xảy ra chuyện thì sao, bố tìm được con còn có nghiã gì sao?” Cố Lăng Kiệt giận dữ nói.
“Xảy ra chuyện thì sao? Xảy ra chuyện, con có thể ở bên mẹ, một mình mẹ ở trên trời rất cô đơn, tiểu Diễn đi theo mẹ.” Cố Diễn không chút sợ hãi nói.
Cố Lăng Kiệt cắn chặt răng, trong mắt tràn đầy hơi nước, ánh mắt càng thêm đỏ ngầu, nghiêm túc nói: “Ai nói mẹ con ở trên trời, mẹ con căn bản không có chết, bố vẫn luôn chờ đợi mẹ con về, nếu như con đi, xảy ra chuyện gì thì không thể chờ được mẹ con.”
“Bố nói dối.” Cố Diễn nghẹn ngào nói.
“Bố không có nói dối con, mẹ của con thật sự còn sống.” Cố Lăng Kiệt cũng nghẹn ngào, mắt phải có giọt nước mắt chảy ra.
Giọt nước mắt này chứa đựng rất nhiều thống khổ, nhớ nhung và bất lực của anh.
“Nếu như mẹ con còn sống, vì sao mẹ con còn chưa quay về?” tiểu Diễn khó hiểu hỏi.
“Bố cũng không biết, nhưng bố tin, một ngày nào đó, mẹ con sẽ trở về, bởi vì nơi này có người mẹ con yêu và lưu luyến không quên, nơi này cũng có trách nhiệm và nguyện vọng của mẹ con.” Cố Lăng Kiệt chắc chắn nói.
Tiểu Diễn cúi đầu khóc.
Trần Niệm quay mặt đi khóc theo, trong lòng chua xót giống như cơn lũ bao trùm lấy cô.
“Đi thôi, theo bố về nhà.” Cố Lăng Kiệt khàn khàn nói.
Cố Diễn nhìn về phía Trần Niệm.
Áo sơ mi của Trần Niệm bị Cố Lăng Kiệt đánh rách, trên đó còn mang theo nhiều vết máu.
“Bố, trước tiên phải đưa Tiểu Niệm đi bệnh viện, Tiểu Niệm bị thương rồi.” Cố Diễn quan tâm nói.
Tâm trạng của Trần Niệm càng thêm khổ sở, nước mắt giống như vỡ đê.
Con của cô thật đúng là người tốt, một người lương thiện, cao quý và thuần khiết.
Vào thời điểm này còn biết quan tâm đến người khác.
Cô lau nước mắt trên mặt Cố Diễn, dịu dàng nói: “Dì không sao, chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một chút là ổn, tiểu Diễn đi theo bố về nhà, không được rời nhà đi, bình an trưởng thành.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK