Chương 436: Anh Đến Tìm Em Hay Là Em Tự Trở Về
CHƯƠNG 436: ANH ĐÊN TÌM EM HAY LÀ EM TỰ TRỞ VỀ
Tô Khánh Nam trầm mặc khoảng ba giây, anh ta nhớ rất rõ ràng những chuyện này, cô có thể nói ra một cách chi tiết như thế, anh ta tin tưởng, cô thật sự biết Bạch Nguyệt ở nơi nào.
Trước kia anh ta không cảm thấy mình quá đáng, Bạch Nguyệt sẽ không ở trước mặt anh ta phàn nàn, cô luôn lạnh lùng, một mình gánh vác.
Lúc đó anh ta giống như rơi vào trong ma chướng, cô càng kiêu ngạo, càng biểu hiện ra mình không sao cả, anh ta càng muốn cô đau khổ.
Bây giờ nghe Trần Niệm bình tĩnh kể lại, Tô Khánh Nam cảm thấy mình rất quá đáng, chẳng trách cho dù Bạch Nguyệt chết, cũng không muốn ở bên cạnh anh ta.
“Tôi sẽ tha cho cô ta, hy vọng cô không nuốt lời, nếu không, người chết không chỉ là cô ta mà còn có cả cô.” Tô Khánh Nam cảnh cáo, sau đó cúp máy.
Chỉ một lát sau, bên ngoài không còn tiếng súng, tất cả trở lại yên tĩnh, người của Tô Khánh Nam rút ra khỏi phòng, đưa người đã chết đi.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Chu Hân Ly: “Cô an toàn, nếu Tô Khánh Nam đã đồng ý tha cho cô, có lẽ anh ta có thể thuyết phục được cấp trên của anh ta, chút bản lĩnh đó, anh ta vẫn phải có, lát nữa Tiểu Bảo sẽ được thả ra, cô không cần quá lo lắng.”
Chu Hân Ly có chút cô đơn, lẩm bẩm nói: “Cô nói xem, tôi yêu anh ấy, vì anh ấy tôi có thể hy sinh chính bản thân mình, thế nhưng anh ấy vẫn muốn giết tôi, cô chẳng qua chỉ nói, cô sẽ nói cho anh ấy biết Bạch Nguyệt ở nơi nào, anh ấy liền dừng lại đuổi giết.”
Bạch Nguyệt nhìn vẻ mặt thương cảm của cô ta, ánh mắt cô trầm xuống.
Tình yêu ba người chính là như thế, đối xử tốt với một người, một người khác sẽ khổ sở, lo được lo mất, thời gian dài sẽ rơi vào trong một loại cảm xúc không thể thoát ra được, khiến cho bản thân cảm thấy ngột ngạt, mãi cho đến khi dẫn đến trầm cảm.
Mẹ của cô chính là một người như thế.
“Cô nghĩ thoáng một chút là được, cô hiểu rõ, cho tới bây giờ, Tô Khánh Nam chưa từng yêu cô.
Chẳng qua không yêu là chuyện của anh ta, yêu là chuyện của cô, con người ta thường cảm thấy khổ sở bởi vì cảm thấy mình yêu, người khác cũng nên yêu mình, loại tâm lý này, bản thân nó đã là một lại bệnh lý.
Không ai sẽ vì cô làm chuyện gì, không vì cô làm chuyện gì, đó cũng là quyền lợi của anh ta, điều quan trọng nhất chính là, cô phải biết cô đang làm gì!” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
“Cô chưa từng hy vọng có được tình yêu của Cố Lăng Kiệt ư? Hoặc là nói cô may mắn, người cô yêu cũng yêu cô, người cô không yêu, cũng yêu cô, đó là số mệnh riêng của mỗi người.” Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Chu Hân Ly càng lúc càng tái nhợt.
Cách làm của mỗi người là khác biệt, lúc trước khi trong lòng Cố Lăng Kiệt chỉ có Chu Hân Ly, cô không nói gì, thậm chí cô không nói cho Cố Lăng Kiệt biết bọn họ đã từng yêu đương, cô chỉ chịu đựng một mình, đi ra nước ngoài, không liên lạc lại.
Có lẽ cô sẽ hy vọng xa vời, sẽ mong muốn, nhưng cô tuyệt đối sẽ không ép buộc, bởi vì cho dù ép buộc cũng không thể có được.
“Trương Tinh Vũ, anh đưa cô ta đi bệnh viện, cô ta chảy rất nhiều máu.” Bạch Nguyệt nói.
Điện thoại di động của cô đổ chuông, Bạch Nguyệt liếc thoáng qua màn hình, là Tô Khánh Nam gọi đến.
“Cô sẽ nói cho Tô Khánh Nam biết cô là Bạch Nguyệt ư?” Chu Hân Ly lo lắng hỏi.
“Tôi không biết.”
“Cô đừng quên cô đã hứa gì với tôi, tôi không yêu cầu xa vời anh ấy có thể yêu tôi, anh ấy căn bản sẽ không yêu tôi, tôi chỉ muốn có một đứa con với anh ấy, từ đó có người làm bạn.” Chu Hân Ly ảm đạm nói.
“Tiểu Bảo thì sao, cô có con với Tô Khánh Nam, cô sẽ đối xử với Tiểu Bảo như thế nào?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
“Đó là đứa nhỏ mà tôi không mong muốn, là bọn họ ép tôi phải sinh nó.”
Bạch Nguyệt đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Tinh trùng của Cố Lăng Kiệt là ở lúc anh ấy cưỡng hiếp tôi lưu lại, ngay từ lúc bắt đầu, mọi chuyện đều do Tô Khánh Nam sắp xếp ư?”
“Chuyện này tôi không rõ lắm, ngay từ đầu anh ấy không muốn cưới cô, chỉ muốn khiến cho cô đau khổ, có thể chuyện này là do tướng quân Thái Thành Viên sắp xếp, thật ra càng về sau, ông ta càng thêm kiêng kỵ Tô Khánh Nam, ông ta lo lắng Tô Khánh Nam sẽ phản bội, dù sao mẹ của anh ấy có quan hệ rất tốt với cựu tổng thống. Ông ta cố ý muốn dùng Cố Lăng Kiệt để kiềm chế Tô Khánh Nam.” Chu Hân Ly suy đoán.
Bạch Nguyệt có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo.
Cô không sợ quỷ, không sợ ma, lại sợ con người, bởi vì có đôi khi, tâm tư của con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
“Con của tôi thì sao? Ai đã bắt thằng bé đi?” Bạch Nguyệt truy hỏi.
“Ngay cả Tô Khánh Nam cũng không biết con của cô đi đâu, có lẽ chuyện này không phải do anh ấy làm, chuyện này cũng không phải tướng quân Thái Thành Viên làm, ông ta nhất định hy vọng cô giữ đứa nhỏ ở bên người, như vậy có thể khiến cho Cố Lăng Kiệt và Tô Khánh Nam tranh đấu với nhau. Hơn nữa, lúc Cố Lăng Kiệt suy sụp, ông ta càng không trả đứa nhỏ lại, theo như tôi đoán, có lẽ chuyện này là do người bên Cố Lăng Kiệt làm, họ không muốn tạo thành phiền phức không cần thiết cho Cố Lăng Kiệt, cho nên mới làm như thế.”
“Ngay từ đầu họ sắp xếp chuyện Cố Lăng Kiệt cường bạo tôi, cô biết chứ?” Bạch Nguyệt quan sát Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly lắc đầu: “Bọn họ chỉ nói muốn để cho tôi sinh con của Cố Lăng Kiệt, như thế sau này có thể dễ dàng khống chế Cố Lăng Kiệt, thế nhưng tôi không muốn dùng phương thức phát sinh quan hệ, cho nên mới có sắp xếp sau đó.”
Điện thoại di động của Bạch Nguyệt dừng đổ chuông một lúc, sau đó chuông điện thoại lại vang lên.
Cô nghe máy.
“Tôi đã tha cho cô ta, cô nói đi.” Tô Khánh Nam đi thẳng vào vấn đề.
“Cô ấy nói với tôi, cô ấy muốn đi Nam Cực, cụ thể là đi đâu, tôi không biết.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.
Khi một người đã quen nói dối, lúc lại nói dối đã không còn cảm thấy áy náy và tự trách, cũng sẽ không cảm thấy lương tâm cắn rứt, bởi vì họ đã không có lương tâm.
“Trần Niệm, cô chơi tôi đó à!” Tô Khánh Nam nổi giận.
“Nếu như anh hiểu cô ấy, anh nên biết cô ấy rất muốn đi Nam Cực.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
“Nếu như cô nói dối tôi, bất cứ khi nào tôi cũng có thể lấy mạng của cô.” Tô Khánh Nam cúp máy.
Chu Hân Ly nghe xong điện thoại, lúc này cô ta mới đi theo Trương Tinh Vũ rời đi.
Chu Hân Ly đi ra ngoài, lính đánh thuê và ám vệ đều đang chờ cô.
Bạch Nguyệt nói với lính đánh thuê: “Tuy lần này các anh chỉ hoàn thành một nhiệm vụ, thế nhưng nhiệm vụ này rất nguy hiểm, tôi sẽ chuyển mười tỷ năm trăm triệu đồng vào tài khoản của các anh, sau này có cơ hội, chúng ta lại hợp tác. Bây giờ anh thả đứa nhỏ ra, nhân lúc Cố Lăng Kiệt còn đang bị giam, các anh nhanh chóng rời đi.”
Bạch Nguyệt quay người, nhìn về phía người của ám vệ: “Một người trong số các anh đi theo bọn họ đón đứa nhỏ về, những người còn lại thì tùy các anh.”
Người ám vệ nhìn nhau, nhìn Bạch Nguyệt rời đi.
Bạch Nguyệt lên xe, lấy bút ghi âm từ trong túi ra, vừa rồi cô đã ghi âm tất cả cuộc đấu súng và đối thoại, cô nghe một lần lại một lần, không biết là do một đêm không ngủ, đầu óc không hoạt động, hay là có chút cảm lạnh, đầu óc không tỉnh táo, cô không nghĩ được bất kỳ chuyện gì, đầu óc cô giống như trống rỗng.
Cô nhắm mắt lại, dựa người vào ghế, chỉ một lát sau cô ngủ thiếp đi.
Buổi sáng ở thành phố A, sáu rưỡi sáng đã có người bắt đầu bận rộn, có người làm đồ ăn sáng, có người tan làm ca đêm, có người đến trường sớm, có người đi làm xa, có người ra quán net, trong mũi đều là mùi thơm của cháo quẩy, bánh rán và mùi hoa quả, Bạch Nguyệt mở mắt, đầu cô đau như muốn nứt ra, cuống họng rất đau, trong miệng rất khó chịu.
Cô mở cửa xe, bước xuống, một cơn gió thổi đến, có chút hơi lạnh, cô giữ chặt lấy áo. Lúc ra ngoài ăn sáng, cô nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát đi tới, ngay sau đó là cảnh sát cơ động.
Cô gọi một bát canh đậu phụ, một đĩa bánh bao hấp, lúc này di động của cô đổ chuông.
Cô nhìn màn hình, là Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại đến. Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, nghe máy.
“Em đang ở đâu?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng hỏi.
Bạch Nguyệt có linh cảm xấu: “Em đang ở bên ngoài ăn sáng.”
“Anh đi tìm em, hay tự em trở về?” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt không có chút nhiệt độ nào.