Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1206: Anh Ấy Đến Rồi​




CHƯƠNG 1206: ANH ẤY ĐẾN RỒI
"Rất nhiều người cảm thấy phu nhân mới là truyền kỳ." Lã Bá Vĩ nói.
"Tôi?" Mục Uyển không rõ: "Tại sao tôi được xem là truyền kỳ?"
"Phu nhân là bị đuổi ra khỏi Hạng phủ nhưng lại được làm phu nhân của nước A. Sau khi bị ly hôn, rớt xuống dưới đáy vực như thế rất nhiều người đang xem kịch vui cảm thấy phu nhân xong đời rồi. Nhưng phu nhân lại được làm An Ninh phu nhân. Là thần tượng của rất nhiều người, cô có thể nhìn xuống dưới, rất nhiều người, nhất là người trẻ tuổi sùng bái cô như thần tượng." Lã Bá Vĩ nói.
"Tôi chỉ là nước chảy bèo trôi mà thôi. Tôi bị đuổi khỏi Hạng phủ là vì tôi không phải là con của Hạng Tuyết Vi. Tôi làm phu nhân là vì Hình Thiên muốn liên hôn với nhà họ Hạng, chỉ có danh tiếng của tôi là tốt vì vậy mới được nhà họ Hạng nhận trở về, đi làm phu nhân. Mà vốn dĩ tôi không có tư cách làm phu nhân, vì vậy mới rớt khỏi vị trí, còn về việc tôi làm An Ninh phu nhân, là do Hạng Thịnh Duật muốn, là ván cờ do anh ấy sắp đặt." Mục Uyển cười khổ nói.
"Đầu tiên, tôi không cho là như vậy, kế tiếp người bên ngoài cũng không cho là như vậy. Lúc nãy cô cũng nói rồi, ở trong chăn mới biết chăn có rận, bọn họ bổ não cô, đều là truyền kỳ. Ngoài ra nếu không phải phu nhân giữ mình trong sạch, cũng sẽ không làm được năm năm còn làm tốt như vậy. Còn về việc cô làm An Ninh phu nhân có thể cũng có công lao của anh Hạng nhưng vẫn là vì năng lực của cô, nếu không cho dù Hạng Thịnh Duật có tài giỏi hơn nữa thì cũng không thể khiến cho phu nhân làm An Ninh phu nhân được, còn hóa giải nguy cơ của bản thân mà không phải là bị người ta sắp đặt. Tôi cảm thấy phu nhân có tư cách làm được truyền kỳ này." Lã Bá Vĩ rất nghiêm túc nói.
Mục Uyển im lặng.
Bản thân cô trước kia đều sống trong tâm trạng của mình, còn bây giờ...
Cô có cảm giác đầu óc mình bỗng trở nên thông suốt, cả người cũng trở nên thư thái hơn.
"Truyền kỳ sao?" Mục Uyển hỏi lần nữa.
Lã Bá Vĩ cong môi cười: "Chờ lần này sau khi trở về, tôi có thể dẫn phu nhân lén đi xem, cô đúng là thần tượng và truyền kỳ trong giới trẻ hiện nay. Sự sùng bái của bọn họ đối với cô tương đương với việc theo đuổi thần tượng."
Những chuyện này, Mục Uyển đều không biết, cũng chưa hề nghĩ tới.
"Cô có thể khiến bản thân trở nên tốt hơn, tôi tin tưởng ánh mắt của mình không sai. Giống như lúc đầu tôi đưa vũ khí cho Bạch Nguyệt." Lã Bá Vĩ khích lệ nói.
Mục Uyển mỉm cười: "Tôi may mắn hơn Bạch Nguyệt, cô ấy chỉ là có duyên gặp mặt vài lần, nhưng tôi thì có thể trở thành bạn của anh."
"Sao tôi lại cảm thấy tôi mới là người may mắn đây chứ?" Lã Bá Vĩ mỉm cười nói.
Mục Uyển thật sự được Lã Bá Vĩ an ủi: "Anh đi nghỉ ngơi một lát đi, để tôi đến trông cho."
"Không phải cô muốn học kỹ năng sinh tồn trong cuộc sống hoang dã sao? Cô đến chỗ gần đây tìm vật liệu đi tôi sẽ chỉ cách cho cô. Cô có thể vừa làm vừa trông." Lã Bá Vĩ đề nghị.
"Ừm." Mục Uyển để bát xuống, dựa theo lời Lã Bá Vĩ nói, đến chỗ gần đó lấy một một ít vật liệu trở về.
Lã Bá Vĩ kiểm tra lại: "Được, nhưng có thể chế công cụ lại."
Lã Bá Vĩ chế công cụ, Mục Uyển ở bên cạnh khiêm tốn học hỏi .
Chờ sau khi làm xong, Lã Bá Vĩ liền vào lều vải của cô ngủ, nhưng lại dùng túi ngủ của anh ta.
Mục Uyển chăm chỉ đánh lửa, còn khó hơn trong tưởng tượng, cho dù công cụ đã được chế lại, tiết kiệm sức lực hơn.
Cô đánh lửa gần hai giờ, chỉ nhìn thấy đầu gỗ đen thui.
An Kỳ thức dậy đi ra, thấy Mục Uyển đang đánh lửa: "Phu nhân, cô đang đánh lửa?"
"Ừm, thử xem thế nào. Trong túi hành lý có mì ăn liền, cô đói thì tự nấu ăn. Tôi đánh lửa tiếp đây." Mục Uyển nói.
"Vâng." An Kỳ lấy mì ăn liền từ trong rương hành lý ra, rồi lấy nồi tự nấu mì.
Mục Uyển đánh lửa càng lúc càng mạnh, thấy khói bốc lên, tuy bàn tay đau đến mất cảm giác nhưng cô không muốn từ bỏ, tốc độ càng nhanh hơn, cuối cùng cô cũng thấy đốm lửa nhỏ rồi.
Cô cẩn thận đưa đốm lửa nhỏ đến đám cỏ khô, thổi lên.
Khói phả vào mặt, nhưng cô cũng không từ bỏ, cuối cùng cũng thổi được lửa, cô vui mừng bỏ xuống, sau đó đút từng nhánh cây nhỏ vào trong.
Rốt cục lửa đã cháy bùng lên.
Vui mừng.
Nhóm lửa xong rồi, thả lỏng cả người, lúc này mới cảm thấy lòng bàn tay đau rát, nhìn vào lòng bàn tay đã bị chà đến nổi nổi thành mấy cái bóng nước.
An Kỳ cũng phát hiện: "Tôi thấy trong hành lý có thuốc chống viêm, chống sưng. Phu nhân thoa lên trưóc, sao lại vất vả như vậy chứ? Không phải có bật lửa sao?"
An Kỳ không hiểu, xoay người đi lấy thuốc.
"Bây giờ thì có nhưng không có nghĩa là sau này sẽ có, học thêm một loại kỹ năng cũng là chuyện tốt." Mục Uyển cười nói.
"Ừm." Trước tiên An Kỳ rửa sạch tay cho Mục Uyển, sau đó thoa thuốc: "Phu nhân, khi nào chúng ta trở về?"
"Sáng sớm mai đi, không vội." Mục Uyển bình tĩnh nói.
"Bây giờ là mấy giờ rồi ?" An Kỳ hỏi.
Mục Uyển liếc mắt nhìn di động: "Mười một giờ mười hai."
"Bây giờ là ban ngày, dã thú không thế nào qua lại, dù sao cũng nhàn rỗi, cô cầm súng Lôi Âm cũng an toàn. Tôi muốn đi săn bắt, buổi tối chúng ta vẫn ở đây, nói không chừng tôi có thể săn được thú hoang đấy. Được chứ? " An Kỳ hỏi.
Mục Uyển cũng biết, để bọn họ ở đây với mình cũng rất tẻ nhạt: "Có thể, nhưng cô phải chú ý an toàn."
"Yên tâm, tôi là khách quen của rừng già này. Khi còn bé tôi đã sống trong rừng, đây là nhà của tôi, tôi còn quen thuộc hơn Lã Bá Vĩ nữa đấy. Vậy thì ăn xong tôi sẽ đi." An Kỳ nói.
"Lúc đi nhớ mang theo ba lô của tôi, bên trong có nước, bánh, còn có đèn pin. Ở chỗ này điện thoại mất sóng, xuất hiện nguy hiểm thì dùng đèn pin làm tín hiệu cầu cứu." Mục Uyển dặn dò nói.
"Tôi biết rồi." An Kỳ thờ ơ nói, sau khi ăn xong thì chuẩn bị đồ đi ra ngoài.
Sau khi Mục Uyển đánh lửa xong cũng hơi mệt mỏi, ngồi nghỉ trên tảng đá, thật ra không nghĩ gì nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái, rất hưởng thụ cảm giác yên tĩnh đứng giữa thiên nhiên.
Lại qua hơn hai tiếng Lã Bá Vĩ tỉnh dậy.
"An Kỳ đâu, vẫn chưa tỉnh sao?" Lã Bá Vĩ hỏi.
"Cô ấy đi săn thú." Mục Uyển mỉm cười: "Tính cách của cô ta ngược lại hơi giống với một cô gái ở bên cạnh tôi trước đây. Trước kia có một lần Hạng Thịnh Duật cũng dẫn người đến dây cắm trại, chỉ là anh ấy có đủ người, có đầy đủ vũ khí tiên tiến, còn có rất nhiều chuyên gia có kinh nghiệm, bắt được rất nhiều còn để cho tôi làm. Cho dù là ở bên ngoài cũng có nhà bếp rất hiện đại, khác hẳn với tình trạng bây giờ." Mục Uyển nói.
"Cô rất thích cuộc sống hoang dã sao? Tôi thấy lần trước cô rất bình tĩnh sống trong rừng một đêm. Hạng Thịnh Duật bị cô dọa hết hồn, chỉ sợ cô bị thú hoang ăn thịt." Lã Bá Vĩ nói.
"Sao mới vừa thức dậy anh lại nhắc tới anh ấy nữa rồi?" Mục Uyển hỏi.
"Tôi không phải cố ý."
Mục Uyển không để ý: "Anh tỉnh rồi thì tôi có thể an tâm ngủ một lát. Tôi hơi mệt rồi, à, tôi đánh lửa thành công rồi đấy."
"Chỉ cần cô muốn nhất định sẽ thành công, có muốn ăn chút gì đó rồi hãy ngủ không?" Lã Bá Vĩ hỏi.
Mục Uyển lắc đầu: "Bây giờ tôi vẫn chưa đói, đợi sau khi tôi tỉnh lại đã, tôi đi ngủ một lát đây."
Mục Uyển nói xong thì đi đến vải, bước vào trong túi ngủ của mình
Cô ngủ rất ngon, trong lúc đó ý thức cô có hơi tỉnh lại, nhưng vẫn muốn ngủ, không muốn tỉnh lại, cô xoay người ngủ tiếp. Cho đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Cô cảm thấy kỳ lạ, không giống với giọng nói của An Kỳ, lẽ nào còn có người khác.
Cô đi từ lều ra, thấy một đám ông, còn có Hạng Thịnh Duật đang ngồi trên một phiến đá lớn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK