Chương 231: Nút Thắt Trong Cuộc Đời
CHƯƠNG 231: NÚT THẮT TRONG CUỘC ĐỜI
Bạch Nguyệt: “…”
Cô nhất thời không đáp lời được.
“Cũng không quá quen thuộc, nói chuyện nghiêm chỉnh trước đã. Anh ta có một người bạn gái cũ, bố là một nhà nghiên cứu địa chất cổ đại, quen biết Lã Mạnh Châu, giờ công ty xây dựng Hành Thiên và công ty của anh ta đang tranh giành một miếng đất, em nghi ngờ, chính là chỗ đánh dấu trên bản đồ thôn Đường Tiền.” Bạch Nguyệt nói rõ ràng mạch lạc.Mở APP Mê Tình Truyện đọc
“Bạn gái cũ của anh ta? Giờ không có bạn gái cũ nữa mà.” Cố Lăng Kiệt quái lạ nói.
Bạch Nguyệt phụt cười: “Giờ có lẽ có bạn gái rồi, em không thân với anh ta như thế, lại nói, em đã là phụ nữ có chồng, còn là hôn nhân với quân nhân, có phải anh nghĩ nhiều rồi không?”
“Em biết thế là tốt. Miếng đất em nói kia anh sẽ để ý một chút, trực tiếp trưng dụng là được rồi, bọn họ ai cũng không có được.” Cố Lăng Kiệt dứt khoát nói.
Bạch Nguyệt thấy được giúp đỡ, cười nói: “Còn có 1 chuyện, giờ em đang trên đường về quân khu, ngày mai em phải đi rồi, đi thành phố Kim Nguyên, quê của Lã Mạnh Châu ở thành phố Kim Nguyên, em đến làm giáo viên tại nhà cho con trai ông ta, từ thứ 2 đến thứ 6, chúng ta có thể gặp nhau vào thứ 7 và chủ nhật.”
“Ừ, cũng được, để em ở đó 3 tháng anh không yên tâm.”
Câu này của Cố Lăng Kiệt cô nghe không hiểu, để cô ở đó 3 tháng cũng không yên tâm, tại sao lại tốt?
Cô ‘vâng’ một tiếng.
Cố Lăng Kiệt vẫn một bộ dáng nghiêm chỉnh như trước, trầm giọng nói: “Anh đến đó với em.”
Tim Bạch Nguyệt, thình tịch thình thịch, đập rất nhanh.
Cô phải đi thành phố Kim Nguyên 3 tháng, còn có chút lo lắng.
Dù sao Cố Lăng Kiệt ở quân khu, Chu Hân Ly cũng ở thành phố A, lại thêm Chu Hân Ly sẽ vừa dỗ dành vừa lừa gạt, còn có đặc quyền đến quân khu, cô có chút lo lắng.
Dù sao cũng là phụ nữ mà.
Để chồng và tình đầu của anh ở cùng nhau, cô không rộng rãi như thế.
Giờ nghe Cố Lăng Kiệt nói như vậy, trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào ấm áp.
“Vậy chuyện ở quân khu thì sao, có thể rời đi sao?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Không phải em nói miếng đất đó có bảo tàng sao? Anh khẳng định phải đóng quân ở đó, đi 3 tháng là bình thường, là đi công tác bình thường thôi.” Cố Lăng Kiệt giải thích, giảm bớt gánh nặng cho cô.
Bạch Nguyệt rất kích động, do dự có nên nói chuyện Chu Hân Ly là Phó Minh Hoàng.
Lại cẩn thận nghĩ một chút, vẫn là im lặng xem tình hình thế nào đã.
“Vậy em tắt máy trước đây, đến quân khu rồi nói tiếp.” Bạch Nguyệt tắt máy, điện thoại của cô lại vang lên.
Cô thấy là Tô Khánh Nam gọi tới, do dự một chút rồi bắt máy.
“Ở đâu thế? Hôm nay cùng nhau dùng bữa đi.” Tô Khánh Nam mỉm cười nói.
“Tô Khánh Nam, có chuyện này, tôi muốn nói với anh, đăng kí kết hôn của tôi và Cố Lăng kiệt không hề bị hủy, giờ tôi là vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, hơn nữa còn là hôn nhân với quân nhân, không thể ly hôn, vì thế, nếu anh thật lòng thích tôi, từ bỏ tôi đi, tôi không muốn suy nghĩ nhiều, sống cũng không dễ dàng gì.” Bạch Nguyệt trực tiếp nói, chặt đứt tất cả hoang tưởng của anh ta.
Tô Khánh Nam trầm mặc một lúc, mỉm cười: “Nếu lần này anh hẹn em để nói chuyện của con em thì sao? Anh đã tìm thấy con của em và Cố Lăng Kiệt.”
“Thật sao?” Bạch Nguyệt không tin.
“Giờ kỹ thuật giám định tiên tiến như thế, anh muốn lừa em cũng không thể, giữa con trai và Cố Lăng Kiệt, em chỉ có thể chọn 1, phòng tân hôn của chúng ta, anh chờ em, 1 tiếng sau em không tới, sau này đừng mong gặp được đứa trẻ này nữa, anh sẽ khiến nó biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của em.” Tô Khánh Nam nói xong, tắt điện thoại.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm về phía trước, tay cứ giữ nguyên tư thế, trong đầu nhất thời hỗn loạn.
Cô dừng xe ở bên đường, trong đầu xẹt rất nhiều ý nghĩ hỗn loạn.
Cô muốn đến chỗ Tô Khánh Nam xem trước, lại lo lắng đi rồi, Tô Khánh Nam có lẽ sẽ cưỡng ép cô.
Không đi, lại lo lắng, thật sự lỡ mất cơ hội gặp con mình.
Còn có 1 loại khả năng, là bảo Cố Lăng Kiệt tra tìm tung tích của con.
Nếu anh ta dám làm gì đứa trẻ, cô và Cố Lăng Kiệt sẽ không bỏ qua cho Tô Khánh Nam.
Nhưng cô lại không dám mạo hiểm mất đi đứa con.
Mặc dù nói, để cô chọn giữa Cố Lăng Kiệt và con, nhưng cô và Cố Lăng Kiệt là hôn nhân trong quân ngũ, không thể ly hôn, cô có thời gian để hòa hoãn.
Giờ trong đầu loạn thành 1 đống, gọi điện thoại cho Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam bắt máy, một giọng nói non nớt vang lên: “Xin chào, chú nói, cô là mẹ của con.”
Trái tim Bạch Nguyệt trầm xuống, càng hỗn loạn: “Bé con, con mấy tuổi rồi?”
“5 tuổi rưỡi, mẹ, đến con mấy tuổi mẹ cũng không biết sao? Mẹ có phải mẹ con không thế?” Đứa nhỏ chất vấn.
Bạch Nguyệt cực kì áy náy: “Bé con, đưa điện thoại cho chú được không?”
Bên kia Tô Khánh Nam nghe điện thoại.
“Tô Khánh Nam, anh để tôi xem bé con lớn lên thế nào, làm sao có thể khẳng định, nó chính là con của tôi?” Bạch Nguyệt chất vấn.
“Anh từng xem qua giám định thân nhân của hai người, đương nhiên có thể khẳng định.” Tô Khánh Nam chắc chắn nói.
“Tôi cảm thấy lần này anh lừa tôi, anh tìm thấy bé con ở đâu?’ Bạch Nguyệt hỏi dò.
“Muốn biết cụ thể, tự mình đến tìm đáp án đi, Bạch Nguyệt, anh không cho em nhiều thời gian đâu, anh biết năng lực của Cố Lăng Kiệt, trong vòng một tiếng mà em không tới, anh sẽ đưa con em tới một nơi mà em không bao giờ tìm được, em nghĩ kĩ đi, nếu anh phát hiện em nói chuyện này cho Cố Lăng Kiệt, cả đời này em đừng mong nhìn thấy con mình nữa.”
“Chuyện gì cũng đừng quyết tuyệt như thế, không phải A thì sẽ là B, còn có những lựa chọn khác nữa, đúng không?” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Không có lựa chọn khác nữa, chọn con trai, hay là Cố Lăng Kiệt, em nghĩ cho kỹ.” Tô Khánh Nam dứt khoát tắt điện thoại.
Bạch Nguyệt lấy sổ tay, viết viết vẽ vẽ rất lâu, viết ra lợi và hại, làm căn cứ hiện giờ. Cô đã mất đi phương hướng, đi vào ngõ cụt, từng giây từng phút trôi qua, cô càng gấp gáp, đập mạnh vào vô lăng.
Cảm xúc của cô đã không thể khống chế, cô lấy thuốc từ túi ra, đổ ra tay, đồng thời, đưa ra quyết định.
Sau này cô có thể không thể sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp nữa, con của cô, cô muốn, năng lực của Cố Lăng Kiệt rất mạnh, nhất định có thể tìm ra cô, nhất định.
Bạch Nguyệt cho thuốc vào miệng, nằm bò lên vô lăng, để bản thân dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt tinh tường sắc bén.
Cô gọi điện thoại cho Lưu San.
“Lưu San, một bên là con trai, một bên là chồng, chỉ được chọn 1, cậu sẽ chọn ai?” Bạch Nguyệt hỏi.
Mục đích của cô, là âm thầm để lại tin tức cho Cố Lăng Kiệt, như vậy không coi là nói cho Cố Lăng Kiệt rồi.
“Con trai chỉ có 1, chồng có thể có rất nhiều, đương nhiên là chọn con trai rồi, hơn nữa, con trai là cốt nhục của mình, khẳng định gần gũi hơn đàn ông kia.” Lưu San tùy tiện nói: “Sao vậy?”
“Cảm ơn cậu, đã nói với mình, nên chọn ra sao.” Bạch Nguyệt nhíu mày, tắt điện thoại.