Chương 622: Cô Càng Lúc Càng Dựa Vào Anh
CHƯƠNG 622: CÔ CÀNG LÚC CÀNG DỰA VÀO ANH
Cô nghĩ lại, anh xem như dẫn cô đi thử nghiệm cuộc sống. Dù sao, anh cũng đi theo chịu khổ, cho dù cô không biết điều này có tác dụng gì với mình trong tương lai, nhưng cảm giác vừa mệt vừa đói vừa cực khổ, còn có chút tâm trạng khác lạ đang nhộn nhạo trong lòng cô. Đó là nhiệt huyết, là hưng phấn, cũng là thử nghiệm.
Cô lại mỉm cười, Thẩm Diên Dũng cười theo cô.
Không thể phủ nhận, tâm trạng của cô có sức ảnh hưởng trí mạng đối với anh.
Lưu San mấp máy môi nói: "Đói."
"Em ăn đi, nhớ ăn phải cúi đầu xuống." Thẩm Diên Dũng nói xong liền đứng dậy và đi ra ngoài.
Lưu San không biết anh đi đâu, muốn kéo anh lại thì nghe được tiếng súng, vội vàng cúi đầu.
Thẩm Diên Dũng nói có thể ăn cúi đầu, mũ bị bắn tới bốc khói là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn. Dù sao, người đói là mình, bốc khói là có thể được giải thoát.
Cô sờ bánh mì trong túi, cúi đầu gặm.
Thẩm Diên Dũng đã leo đến trên cái cây cách cô không xa, lạnh lùng nhìn khắp nơi.
Chỗ ẩn nấp của Lưu San rất tốt, đầy bụi gai, bản thân nó lại có thể đỡ đạn, còn có thể ngăn cản tầm mắt. Hơn nữa, anh còn để cọc gỗ ở phía trước bụi gai. Nói cách khác, nếu như muốn bắn cho mũ trên đầu của Lưu San bốc khói, vậy phải tới gần mới được.
Lưu San sợ đói, phát ra tiếng động thì khẳng định sẽ dẫn tới đám người xung quanh chú ý, nhưng những người khác cũng không có cách nào. Dù sao, cô có vật che chắn, nằm xuống thì người khác biết cô ở đâu cũng không bắn trúng được.
Nhưng chắc chắn sẽ có người bí quá hoá liều, xông tới gần tấn công. Cho nên anh trốn ở cách cô không xa, chính là để tấn công vài kẻ tới gần này.
Quả nhiên, Thẩm Diên Dũng thấy có người lén lút lao qua liền bắn một phát súng, trên đỉnh đầu của người kia đã bốc khói.
Những người khác thấy có mai phục thì lập tức nằm xuống, Thẩm Diên Dũng cũng thấy, khóe miệng cong lên, một phát súng lại bắn trúng.
Tất cả mọi người biết đó là một cái bẫy cũng không dám đi qua nữa. Lưu San bị xem là con mồi căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ cúi đầu hưởng thụ món ăn ngon.
Thẩm Diên Dũng nhìn lướt qua xung quanh, loáng thoáng thấy có vài mục tiêu lộ ra lại nổ súng, pằng một phát liền có một người bốc khói, nhưng vị trí của anh cũng bị phát hiện. Anh cảm giác được liền nhảy từ trên cây xuống và lăn trên mặt đất, chui vào trong bụi gai.
Lưu San nhìn về phía anh hỏi: "Bây giờ tình hình thế nào rồi?"
Thẩm Diên Dũng nhét đạn vào và giải thích: "Trong tổ của em chết một người, trước mắt còn chín người sống. Trong tổ đồng minh của em chết ba người, bảy người sống. Trong tổ ba chết năm người, còn lại năm người. Trong tổ mười bảy có mười người, năm người tới thì chết bốn người, vẫn còn lại một người."
"Làm sao anh biết bọn họ ở tổ nào?" Lưu San kinh ngạc.
"Mũ trên đầu có dấu hiệu, dựa theo màu sắc để phân loại, dấu hiệu của mỗi đội cũng khác nhau."
Lưu San chợt hiểu ra. Cô đã nói mà. Mọi người đều mặc quần áo giống nhau, màu sắc cũng giống nhau, làm sao có thể phân biệt đội nào? Hóa ra là khác nhau ở mũ đấy. "Vậy chúng ta là tổ mấy?"
"Tổ cuối cùng, hai mươi bảy, đỏ, vàng, lam, chàm, xanh, tím, đen, trắng, xám, dựa theo thứ tự đánh số là 123456789, bên trái mũ của chúng ta là màu vàng, bên phải là màu đen." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
Lưu San nhìn chằm chằm vào mũ của Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng điểm một cái vào trán cô: “Anh là tổ một, cho nên chỉ có màu đỏ, lại thể hiện ra trên màn hình.
Lưu San nhìn thấy cũng hiểu rõ, nói: "Anh nói tổ mười bảy tới năm người, vậy năm người khác đi đâu?"
"Không biết, ở đây không chỉ có mấy tổ này, còn có tổ mười chín, tổ hai mươi ba và tổ hai mươi lăm nữa."
Lưu San gập ngón tay đếm: “Nói cách khác, ở đây tổng cộng có bảy tổ, bảy mươi người, nói không chừng có thể gom đủ cờ đấy?"
"Không dễ dàng như vậy đâu. Bây giờ đang giằng co, trước mắt anh chỉ lấy được cờ của tổ ba."
Lưu San kinh ngạc: “Anh lấy được cờ của tổ ba à? Anh làm thế nào vậy?"
"Hôm qua, khi người chỉ huy tổ ba bị giết chết, thành viên trong tổ anh ta muốn đi lấy lại cờ đã bị anh nhanh chân đến trước." Thẩm Diên Dũng giải thích.
Lưu San chấn động. Hóa ra hôm qua anh rời đi một mình là để lấy cờ.
"Cho nên, những người chết nằm bất động là bởi vì trên người có thể có cờ, đang mê hoặc người khác đúng không?"
Thẩm Diên Dũng gật đầu: “Gần như vậy."
"Vậy tới lúc nào bọn họ mới có thể rời đi? Tôi nói là những người “chết” ấy?"
Thẩm Diên Dũng nhìn cô: “Chờ chiến dịch ở đây hoàn toàn kết thúc thì bọn họ mới có thể rời đi."
Tít tít tít, bên ngoài vang lên tiếng còi báo hiệu.
Lưu San nghiêng đầu: “Đó là gì vậy?"
"Tiếp tế." Thẩm Diên Dũng nói hai chữ đơn giản.
Thẩm Diên Dũng vừa dứt lời liền nghe được giọng nói của ông Chu vang lên thông qua máy bay không người lái kia.
"Tiếp tế đã vào vị trí của mình, tiếp tế đã vào vị trí của mình, đảo Không Người ở chỗ kinh độ 12” 35, 23” 35, 47” 62. Chú ý chú ý, tiếp tế đã vào vị trí của mình, ở đảo Không Người chỗ kinh độ 12” 35, 23” 35, 47” 62."
Lưu San nhìn về phía Thẩm Diên Dũng: “Anh biết phải đi tới những chỗ đó thế nào không?"
Thẩm Diên Dũng lấy trong túi ra một cái la bàn, phía trên có vài chỗ địa điểm kinh độ và vĩ độ. Cái la bàn này có tính chất đặc biệt, không dựa theo kinh độ và vĩ độ trên thế giới, mà dựa theo đảo Không Người. Bọn họ có phương pháp đo đặc biệt, nói đơn giản là xem mặt bằng đảo Không Người tương đương với hình địa cầu để triển khai.
"Tiếp tế là chỉ đồ ăn sao?" Lưu San hỏi.
"Không chỉ vậy thôi đâu. Có đồ ăn, thức uống, các loại đạn và đạn khói." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Vậy chúng ta có đi lấy không?"
"Nếu như chúng ta đi lấy thì nhất định sẽ một trận chiến ác liệt, nếu như không đi lấy, ngoại trừ phải chịu đói, đạn trên người cũng sẽ không đủ. Nhưng trước mắt nơi này là trung tâm của cuộc chiến đấu, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ đâu." Thẩm Diên Dũng phân tích.
"Cho nên, tôi cảm thấy bất kể là diễn tập hay là chiến đấu thật sự đều có một phần dựa vào vận may. Nếu như bây giờ chúng ta ở ăn gần đó, là người đầu tiên chạy tới, lại có thể lấy được thức ăn, hơn nữa còn có thể lập cạm bẫy, không giằng co không thể di chuyển giống như bây giờ." Lưu San than thở.
"Ừ, vận may là thứ khó thể thực hiện, thực lực mới có thể nâng cao. Em cứ ở đây đừng di chuyển, anh ra ngoài lấy thức ăn cho em." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Thẩm Diên Dũng rời đi làm Lưu San hơi sợ: “Không phải anh nói không được rời khỏi anh quá một mét sao? Anh làm như vậy khiến cho tôi rất khó xử đấy."
Thẩm Diên Dũng cong môi lên: “Vậy em muốn anh ở cùng em, hay muốn anh đi lấy đồ cho em ăn đây?"
"Tôi muốn hỏi một chút, nói không chừng đội khác đã lấy được bản đồ rồi. Dù sao đã qua một đêm, nếu như đội năm lấy được cờ trước, chúng ta còn cần phải tiếp tục sao?"
"Đội năm lấy được cờ lại đấu tiếp cũng là thua, dù sao chỉ có người của tổ năm thắng, đương nhiên không cần thiết."
"Nhưng bọn họ thắng, chúng ta cũng không biết mà?" Lưu San lo lắng.
"Sẽ có thông báo, chúng ta có thể biết được."
"Tít tít tít tít." Tiếng còi báo lại vang lên...