Chương 119. Sự Bảo Vệ Của Cố Lăng Kiệt Quá Kín Kẽ
CHƯƠNG 119. SỰ BẢO VỆ CỦA CỐ LĂNG KIỆT QUÁ KÍN KẼ
“Vâng.” Bạch Nguyệt ừ một tiếng.
Nghỉ ngơi một lúc, cô lại trở về phòng mình.
Lắm người lắm miệng, cô đang bị bọn họ theo dõi, tốt nhất là nên cẩn thận.
Cô đang nằm trên giường, điện thoại bỗng vang lên chuông báo tin nhắn tới.
Bạch Nguyệt mở ra xem, là tin nhắn của Cố Lăng Kiệt.
“Em đang làm gì vậy?”
Bạch Nguyệt mỉm cười, nụ cười chân thật duy nhất trong hai tháng nay, “Chuẩn bị ngủ, còn anh thì sao?”
“Anh cũng thế, chúng ta cùng ngủ.”
Bạch Nguyệt nắm chặt điện thoại trong tay rồi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng, cô nhìn đồng hồ, đã 10 giờ, đến muộn rồi.
Cô bật dậy, đánh răng tắm rửa, trang điểm rồi thay quần áo, đi làm.
Lúc đi ngang qua phòng 1827, cửa phòng vẫn đóng chặt. Chắc là Cố Lăng Kiệt đã đi rồi.
Cô xuống đại sảnh, Dương Ngạn đã đứng đợi ở dưới. Cô lễ phép gật đầu chào, “Xin lỗi vì tôi đã dậy muộn, để anh phải đợi lâu rồi.”
“Không sao, tôi vừa đến liền nghe nói tối hôm qua trong phòng cô đã xảy ra một vụ án mạng, không ngờ đội trưởng đội bảo vệ khách sạn lại là loại người đó, suýt chút nữa là đã hãm hại kiểm sát Bạch rồi.”
“Thanh giả tự thanh, đi thôi.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói, bước thẳng về phía trước.
Sau khi lên xe, Dương Ngạn mở radio để nghe tình hình giao thông trên đường.
Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Kiểm sát Bạch định ở đây bao lâu?” Dương Ngạn thăm dò.
“Không biết, chắc là không lâu đâu, dù sao người nhà tôi vẫn ở thành phố A.” Bạch Nguyệt muốn để bọn họ thả lỏng cảnh giác.
Dương Ngạn nhếch mép, “Bây giờ trong viện kiểm sát đang đồn ầm lên về cô, có chuyện này lỡ kiểm sát Bạch có nghe được thì cũng mong cô đừng để bụng.”
Bạch Nguyệt nhìn về phía Dương Ngạn: “Chuyện gì vậy?”
Dương Ngạn muốn nói rồi lại thôi: “Bọn họ nói rằng kiểm sát Bạch đi cửa sau mới vào được ban thanh tra. Lai lịch ô dù phía trên cô cũng không nhỏ.”
“Tôi đứng đầu trong kì kiểm tra viết, tôi cũng không đến mức không qua được buổi phỏng vấn chứ, còn về phần ô dù, quả thực không nhỏ.” Bạch Nguyệt nói với giọng đầy ẩn ý.
Vẻ mặt Dương Ngạn trở nên khó coi, “Bây giờ ấy à, cái gì cũng phải dùng đến quan hệ, không có quan hệ thì cả đời chỉ có thể làm nhân viên quèn thôi.”
Bạch Nguyệt không nói gì, trước đây cô cho rằng Tô Khánh Nam lên được cái ghế phó cục trưởng là nhờ vào năng lực, bây giờ cô mới biết Tô Khánh Nam có quan hệ với Tổng thống.
Quả nhiên, nếu như không có Cố Lăng Kiệt vạch trần hắn ta, thì có lẽ con đường thăng tiến của hắn ta rất thông thuận, Tô Khánh Nam sẽ nhanh chóng trở thành cục trưởng.
Sau đó làm phó thị trưởng, rồi thị trưởng, đến phó tỉnh trưởng, tỉnh trưởng, từng bước từng bước một đi đến bên cạnh tổng thống, trở thành cánh tay đắc lực của tổng thống.
Xe đi khoảng nửa tiếng mới đến được viện kiểm sát.
Trụ sở của viện kiểm sát thành phố Kim Dương cao 27 tầng, bên ngoài nhìn trông rất tươi sáng, tráng lệ.
“Viện kiểm sát của các anh mới xây lại à?” Bạch Nguyệt hỏi, đi theo Dương Ngạn vào trong.
“Đúng thế, trước đây viện kiểm sát ở trong khu phố cũ, mấy năm trước mới chuyển đến khu mới này.” Dương Ngạn nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.
“Bây giờ chúng ta đi làm quen với đồng nghiệp mới, sau đó đi ăn trưa, nghe nói hôm nay cũng có một kiểm sát viên đến từ thành phố B, chẳng biết từ lúc nào mà viện kiểm sát của chúng tôi trở thành cái bánh thơm thế này.”
“Không cần quá căng thẳng, cứ làm theo bình thường là được rồi.” Bạch Nguyệt đi theo Dương Ngạn bước vào phòng làm việc, gặp các đồng nghiệp trong tổ kiểm sát.
“Bây giờ mọi người đang theo vụ án nào?” Bạch Nguyệt hỏi.
Các đồng nghiệp nhìn nhau, không dám trả lời tùy tiện.
“Kiểm sát Bạch đúng là rất nghiêm túc, có trách nhiệm, vừa mới đến đã hỏi công việc, sắp đến giờ ăn cơm rồi, Dương Lỵ cũng phải đi đón đồng nghiệp mới đến từ thành phố B nữa, chúng ta đi ăn trước đi vậy, ăn cơm xong rồi hẵng nói nhé.” Dương Ngạn kiếm cớ lập lờ vời Bạch Nguyệt.
“Cũng được, công việc phải làm, cơm cũng phải ăn, có điều hôm nay tôi phải làm chút việc trước, bằng không tôi không thể báo cáo với ‘người ở trên’ được, có lẽ hôm qua tôi thể hiện chưa đủ tốt, nên bên trên mới phái thêm người từ thành phố B đến.” Bạch Nguyệt nói đùa.
Vẻ mặt của Dương Ngạn càng lúc càng khó coi, “Nói thế thì lần này các vị đến là có mục tiêu sẵn rồi sao?”
“Quả đúng là có, đi ăn cơm trước đã, chuyện công việc để chiều nói.” Bạch Nguyệt cũng lại lấy cớ lập lờ nước đôi với Dương Ngạn.
*
Trong bữa cơm, cô gặp được kiểm sát viên đến từ thành phố B, Chu Mẫn.
Da cô ấy hơi ngăm ngăm, tóc ngắn, dáng người gầy gầy, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Cô ấy không ưa nói chuyện, thi thoảng lắm mới nói một câu ngắn gọn, cực kỳ dứt khoát, nhanh nhẹn.
Bạch Nguyệt đoán rằng cô ấy là bộ đội đặc chủng mà Cố Lăng Kiệt cài vào.
Trong bữa cơm có mấy lần không khí trở nên tẻ ngắt. Sau khi ăn xong, Chu Mẫn nghiêm túc nói với cục trưởng: “Tôi đến đây là vì có nhiệm vụ, hy vọng các vị có thể phối hợp hoàn toàn với công việc của tôi.”
“Vâng vâng, đó là đương nhiên rồi, có điều, nhiệm vụ lần này của cô là gì?” Cục trưởng cười hỏi.
“Cấp trên muốn bắt một người, cụ thể là ai thì tôi không tiện tiết lộ, các vị cứ giao cho tôi tư liệu mà tôi yêu cầu được.”
“Được, nếu cấp trên đã muốn bắt, vậy thì chúng tôi sẽ phối hợp hết sức.” Cục trưởng hứa hẹn.
Chu Mẫn liếc nhìn Bạch Nguyệt, “Chắc cô là kiểm sát viên mà thành phố A phái tới, nghe nói bây giờ cô đang ở trong khách sạn sáu sao? Lát nữa tôi sẽ chuyển qua đó với cô, sau này chúng ta cùng làm việc.”
Mặt mũi của đám người cục trưởng lập tức tái mét. Xem ra tất cả mọi hành động của bọn họ đều bị theo dõi.
Giờ thì họ không dám giở mấy trò vặt vãnh ra nữa rồi.
*
Dương Ngạn và Dương Lỵ tiễn Chu Mẫn và Bạch Nguyệt về khách sạn.
Cả quãng đường Dương Lỵ đều rất hoạt bát, Bạch Nguyệt cười phụ họa theo, thi thoảng cũng ôn hòa góp hai câu.
Chu Mẫn mím môi nhìn chằm chằm vào Dương Lỵ, ánh mắt sắc bén như ánh mắt của một con chim ưng.
“Hai người cùng làm việc cho một vị sếp à?” Dương Lỵ cười hỏi.
“Nghiêm túc đi, không có gì đáng cười hết, tôi và kiểm sát Bạch đều là người được viện kiểm sát phái đến, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, cấp trên của mỗi người đều khác nhau, chúng tôi đều không biết, đừng có thử thăm dò nghe ngóng nữa, cẩn thận người đầu tiên bị xử lý là cô đấy.”
Dù Dương Lỵ có tố chất tâm lý tốt đến mấy cũng sụp đổ trước những gì Chu Mẫn nói.
Bọn họ không nói gì nữa, lúc đưa Bạch Nguyệt và Chu Mẫn về khách sạn cũng không xuống xe.
Dương Ngạn cười nói: “Tiểu Dương vẫn còn trẻ con, khó tránh khỏi việc lỡ lời, mong cô thông cảm.”
“Nói nhiều thì không sao, nhưng chỉ sợ không có não.” Chu Mẫn lạnh lùng nói một câu rồi đi về phòng.
“Không sao, kiểm sát Chu hơi hà khắc một chút thôi.” Bạch Nguyệt vỗ vai Dương Ngạn an ủi.
“Ừm, vậy hai người nghỉ ngơi đi nhé, khoảng hai giờ chiều chúng tôi đến đón hai người.”
Bạch Nguyệt bước vào phòng 1829 rồi đóng cửa.
Chu Mẫn lấy một cái Ipad từ trong vali ra đưa cho cô, bật lên.
Trên màn hình có tổng cộng sáu điểm đỏ đang sáng lên. Bạch Nguyệt cau mày, Chu Mẫn mở một trang web, sáu điểm đỏ này biến thành màu xanh.
Cô ấy để Ipad xuống, cung kính hành lễ với Bạch Nguyệt, mặt lạnh tanh báo cáo: “Tôi là 1666 đến từ quân khu đặc chủng, lãnh đạo hạ lệnh phải bảo vệ an toàn cho cô, nghe theo chỉ thị của cô, căn phòng này đã bị cài máy quay trộm và máy nghe lén, có cần xử lý ngay lập tức không ạ.”
“Ồ... vậy xử lý đi.” Bạch Nguyệt nhất thời không phải ứng kịp.
Điện thoại của Bạch Nguyệt vang lên, là Cố Lăng Kiệt gọi đến, cô lập tức nghe máy.
“Gặp cô ấy chưa? 1666 ấy?”
Nghe giọng Cố Lăng Kiệt ở đầu dây bên kia, cô bỗng nhiên có cảm giác an toàn vô cùng.