Chương 625: Dù Sao Hồ Ly Cũng Sẽ Thò Đuôi Ra
CHƯƠNG 625: DÙ SAO HỒ LY CŨNG SẼ THÒ ĐUÔI RA
Thẩm Diên Dũng đi tới trước mặt người chỉ huy tổ một, trả mũ lại cho anh ta và đổi mũ của Lưu San về, thuận tiện đưa cho anh ta hai lá cờ, vỗ nhẹ vào vai của anh ta.
Người chỉ huy tổ một tất nhiên cảm thấy kính nể, cúi chào Thẩm Diên Dũng.
Anh ta cũng không biết ngài tổng thống lấy được cờ lúc nào, làm sao làm được ở trong thời điểm rối loạn này chứ?
Thẩm Diên Dũng cười rất ung dung, trang nhã, lại mang theo sự tự tin và ngạo mạn của Thẩm thị, gọi ông Chu nói: "Phái một máy bay trực thăng tới kinh độ 16” 27."
"Vâng." Ông Chu trả lời.
Thẩm Diên Dũng liếc nhìn về phía người lính đánh thuê bịt mặt đang nằm trên mặt đất, dặn dò: "Nhân viên bảo vệ, làm thuê của tổ hai mươi bảy dẫn theo đồng nghiệp bị thương, đi theo tôi. Các thành viên khác của tổ hai mươi bảy xử lý thi thể dưới đất rồi tập hợp ở căn cứ."
"Vâng." Các thành viên trong đội cúi chào nói.
Thẩm Diên Dũng đi ở phía trước.
Lưu San lập tức đi theo phía sau Thẩm Diên Dũng, không hiểu hỏi: "Sao chúng ta đột nhiên dừng diễn tập vậy?"
Thẩm Diên Dũng liếc về phía cô: “Có quà rồi, đương nhiên anh không muốn để cho em phải khổ cực như vậy nữa."
"Quà gì?" Lưu San chẳng hiểu gì cả.
"Anh đã tìm được kẻ thù giết mẹ em." Thẩm Diên Dũng mỉm cười hạ giọng nói.
Lưu San chấn động há hốc mồm: “Thật à? Lúc nào vậy? Ai thế? Hắn ở trong Vô Hình các anh sao?"
"Cứ xem là vậy đi." Vẻ mặt Thẩm Diên Dũng có chút buồn bã: “Anh phải bàn bạc kỹ hơn, nhưng nhất định sẽ trả lại công bằng cho em, cái này là anh nợ em."
Lưu San liếc nhìn Thẩm Diên Dũng, trong lòng có cảm giác ấm áp, xúc động.
Khi cô cắm đầu đi theo Thẩm Diên Dũng, cô đã suy nghĩ thông suốt vì sao Thẩm Diên Dũng nhất định muốn cô phải tham gia diễn tập rồi.
Anh cố ý để cho người khác có cơ hội ám sát cô, chỉ khi người khác ám sát cô, anh mới có khả năng bắt được chính xác những người này.
Sau đó anh đi lấy tiếp tế cũng là cố ý để cho những người này có cơ hội lợi dụng thời cơ, trên thực tế anh đã sớm chuẩn bị tốt cạm bẫy.
Anh nói tặng cô món quà cô muốn nhất, thật sự là báo thù cho cô.
Hóa ra anh thật sự không chỉ nói suông mà cố tình giúp cô báo thù. Hình như trong lòng anh thật sự có cô, nếu không sẽ không tốn công tốt sức điều động tất cả người của Vô Hình.
Chí khí của cô không cao, chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường, không cần quá đẹp trai, dáng người cũng không cần quá tốt, có một công việc bình thường, chỉ cần ổn định, cũng không cần kiếm nhiều tiền, sinh ra hai đứa con đáng yêu, sống cuộc sống bình thường.
Nhưng hôm nay, đối với cô, Thẩm Diên Dũng ngoại trừ tính tình không tốt lắm, sinh con ngoài giá thú thì hình như là người hoàn mỹ nhất trên thế giới.
Đẹp trai đến điên đảo chúng sinh, sánh ngang cùng trời đất, từng tiếp nhận giáo dục quý tộc của giới thượng lưu, dáng người đẹp, đầu óc tốt, túc trí đa mưu, ngoại trừ đứng ở trên đỉnh cao quyền lực, có bản lĩnh nhanh nhẹn và tư duy tinh tế, phía sau còn có một công ty đã đưa ra thị trường, cũng đủ giàu có.
Tiểu Bối nhà cô có gien của anh cho nên đã lộ ra trí tuệ thiên tài, vì kéo dài đời sau, cô và anh lại sinh thêm một đứa cũng không tệ.
Thẩm Diên Dũng nhìn cô cúi đầu suy nghĩ thì dừng bước.
Lưu San vừa bất cẩn không để ý, sau khi đụng vào mới nhảy ra: “Anh cố ý à?"
"Em nhìn đường đi, mắt để đâu thế?" Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
"Tôi đang suy nghĩ chút chuyện thôi." Lưu San giải thích.
"À, em suy nghĩ gì vậy? Nói nghe thử xem nào." Thẩm Diên Dũng đứng ở bên cạnh cô.
Cô mới không nói cho anh biết cô thật sự nghĩ gì đâu.
"Nếu không phải là người của Bạch Nguyệt tới cứu tôi, nói không chừng tôi đã chết rồi, bây giờ tôi hơi rầu rĩ, có nên tha thứ cho cô ấy không?" Mí mắt Lưu San rũ xuống nói.
Thẩm Diên Dũng rất muốn cầm tay của cô, nhưng dù sao phía sau còn có đội bảo vệ và người của Vô Hình, trong những người này còn không phải là tâm phúc của anh nên anh cố nhịn xuống, trầm giọng nói: "Vậy em thử hỏi lòng mình xem, nếu hôm nay người gặp nạn là Bạch Nguyệt, em sẽ làm thế nào?"
Nếu là Bạch Nguyệt gặp nạn, cô cũng sẽ giúp đỡ. Dù sao cô ấy đã từng là người bạn tốt nhất của cô. Nhưng trong lòng cô vẫn thấy không thoải mái, lại có chút cảm động.
Cô nghĩ tới trước đây, Bạch Nguyệt vì cô mà có thể hi sinh tình yêu của mình.
Trong mắt Lưu San hơi đỏ lên: “Tôi muốn tha thứ cho cô nhưng sẽ không thể trở thành người bạn không chuyện gì không nói được như trước đây nữa. Tôi cũng không biết, đi bước nào tính bước ấy vậy."
"Ừ, chỉ cần em quyết định, anh đều sẽ ủng hộ. Tới trạm nghỉ lại nói sau."
Thẩm Diên Dũng nói trạm nghỉ chính là kinh độ 16” 27. Nơi này là có một căn nhà, một mảnh đất trống.
Khi bọn họ tới đó, máy bay đã đến.
Nhân viên bảo vệ chuyển lính đánh thuê bịt mặt lên máy bay, trói chặt.
Thẩm Diên Dũng bước lên và muốn kéo Lưu San lên.
Lưu San chống hai tay, tự mình leo lên.
Thẩm Diên Dũng ngồi ở vị trí bên trên. Lưu San ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn lính đánh thuê bịt mặt bị trói kia. Có lẽ là quá đói, có lẽ là đổi hướng suy nghĩ, không nghĩ tới ăn nữa.
"Không cần đi căn cứ, bay thẳng trở về đi." Thẩm Diên Dũng ra lệnh, ngón tay gõ xuống chân, nhìn chằm chằm vào người lính đánh thuê như suy nghĩ tới điều gì đó.
Máy bay cất cánh. Đây là loại máy bay cỡ nhỏ, tiếng động cơ không lớn.
Buổi tối Lưu San ngủ không được ngon giấc, dựa vào trên vách máy bay một lát đã ngủ thiếp đi.
Chờ tới khi cô tỉnh lại thì đã ở trên giường ấm áp. Cô dậy không thấy Thẩm Diên Dũng ở bên cạnh. Cô đi tới nhà vệ sinh tắm trước, thay đổi bộ quần áo nhẹ nhàng, thoải mái.
Hoa Tiên ở nhà, mỉm cười nói với cô: "Lần này diễn tập, cô hẳn đã vất vả rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy. Cô có đói bụng không? Tôi bảo phòng bếp chuẩn bị một chút điểm tâm cho cô ăn nhé."
"A a, mấy giờ rồi vậy? Tôi càng ngủ càng muốn ngủ, càng ngủ càng không dậy nổi." Lưu San xấu hổ, gãi đầu.
"Hai giờ chiều rồi, cô ăn trước một chút gì đó đi." Hoa Tiên dịu dàng nói rồi căn dặn “Nam Cung Nguyệt” bên cạnh: “Bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn nóng đi."
"Thẩm Diên Dũng đâu?" Lưu San nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Diên Dũng đâu.
"Lúc này chắc anh ấy chắc đang ở chỗ làm. Bình thường phải sáu, bảy giờ tối mới về. Lần này bắt được hai lính đánh thuê, tôi nghe nói bọn họ muốn ám sát cô, cô không sao chứ?" Hoa Tiên quan tâm hỏi.
Lưu San lắc đầu: “Tôi không sao, nhưng Chu Giang bị thương. Tôi còn chưa hỏi Thẩm Diên Dũng xem Chu Giang bây giờ thế nào?"
"Cô cứ yên tâm ăn cơm trước đi, chờ sau khi Diên Dũng về, cô hỏi thử sẽ biết thôi. Nếu cô có chuyện gì có thể tới tìm tôi, tôi ở tầng ba." Hoa Tiên mỉm cười nói rồi xoay người đi về phía tầng ba, gương mặt thay đổi, trong mắt lóe lên vẻ thâm trầm và ánh sáng lạnh.
Cô ta cắm hoa mấy lần vẫn không hài lòng, lại rút tất cả hoa ra, dùng sức đập mạnh xuống mặt bàn, những cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất. Cô ta hít sâu, lạnh lùng nhìn về phía trước. Sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng, cô ta ném những bông hoa nát vào trong thùng rác, cầm chổi quét sạch cánh hoa trên mặt bàn và mặt đất, đổ vào trong thùng rác rồi buộc túi rác lại.
“Nam Cung Nguyệt” bước vào, thấy cô ta đang thay túi rác thì lo lắng đi tới: “Lần ám sát này là do cô phái người à? Cô vẫn không nén được giận sao."