Chương 576: Ăn No Mới Có Sức Làm Việc
CHƯƠNG 576: ĂN NO MỚI CÓ SỨC LÀM VIỆC
"Thẩm Diên Dũng anh làm gì vậy, tôi còn đang chơi trò chơi đó, chỉ còn có mười người, là thời điểm quan trọng nhất rồi." Lưu San oán giận nói, đẩy anh ta.
"Anh chơi giúp em, em đi tắm đi." Thẩm Diên Dũng mang giọng điệu ra lệnh.
"Tôi không cần, tôi tự chơi."
"Vậy anh đi tắm, tắm xong rồi tới em." Thẩm Diên Dũng ý vị sâu xa nói.
"Anh đi tắm đi." Cô ấy chỉ cần anh ta không làm phiền mình là được.
Thẩm Diên Dũng từ giường đứng lên, đi vào toilet.
Lưu San tranh thủ thời gian chơi trò chơi.
Thẩm Diên Dũng tắm rửa sạch sẽ, lau khô tóc đi ra, Lưu San còn đang chơi: "Đến lượt em."
"Đợi tí, chỉ còn lại sáu người thôi, đối diện cũng là tổ đội ba người, thực lực còn mạnh hơn bọn tôi, không thể ngừng được, không thể ngừng được, nếu như thua sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của tôi đó." Lưu San lo lắng.
"Em đi tắm đi, anh giúp em thắng." Thẩm Diên Dũng ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Lưu San biết trình độ của Thẩm Diên Dũng cao hơn mình, lập tức nhường cho anh ta.
Thẩm Diên Dũng thao tác thông thạo, phóng kỹ năng, di chuyển vị trí, ẩn nấp, triệu tập.
Lưu San không có đi tắm rửa mà ngồi ở bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào máy tính.
"Rút lui trước." Thẩm Diên Dũng nói với đồng đội, né tránh, chạy tới cửa hàng.
Anh ta thấy Lưu San có bốn mươi lăm triệu, mua một lần lôi đình nhất kích, hai bình máu, một lọ màu xanh.
"Chết tiệt, cái lôi đình nhất kích kia tới mười lăm triệu, không đáng đâu, tôi thắng một trận cũng chỉ được ba triệu thôi, anh không thấy cái này mới là BUG lớn nhất hả?" Lưu San ở bên cạnh oán giận nói.
"Nếu không trò chơi này kiếm tiền bằng cách nào, có một vài người không cần tiền, chỉ muốn thắng thôi." Thẩm Diên Dũng giải thích, trong ánh mắt hiện lên sự sát phạt, khi anh ta lạnh lùng nhìn qua còn rất đẹp trai đấy.
Lưu San co rút khóe miệng, người mà anh ta nói, không phải là anh ta sao?
"Mười lăm triệu này, anh phải bồi thường cho tôi, là do tôi trăm nghìn cay đắng kiếm được đó." Lưu San kêu lên.
“Biết rồi." Sau khi Thẩm Diên Dũng hồi phục thì gửi tin cho đồng đội: “Chuẩn bị lên, tôi mua lôi đình nhất kích, có thể làm ít đi một ngàn điểm máu của đối phương, chúng ta phải loại bỏ bộ đội đặc chủng của đối phương trước, ẩn thân và nhất kích của anh ta rất khó đề phòng."
"Ngầu đấy, kẻ có tiền kìa." Đồng đội của Lưu San nói.
Thẩm Diên Dũng mặc kệ bọn họ, dù sao bắt đầu từ ngày mai, bọn họ sẽ không thể chơi cùng với Lưu San nữa.
Lưu San nhìn thấy anh ta tiêu diệt bộ đội đặc chủng của đối thủ.
"Oa oa oa, thăng cấp, tôi lên cấp sáu kìa, oa ha ha ha, oa ha ha ha." Lưu San ở bên cạnh vui vẻ hô.
Sau khi Thẩm Diên Dũng tiêu diệt bộ đội đặc chủng của đối phương, anh hùng của Lưu San trở thành mục tiêu công kích của mọi người, bọn họ tập trung nhắm vào anh ta.
Anh hùng của anh ta ít máu, vội vàng đánh chữ nói: "Các đồng đội, yểm trợ tôi, phải dựa vào mọi người rồi.”
Anh ta chạy rất nhanh, đồng đội của anh ta ngăn cản hai người kia, anh ta vẫn chạy, vẫn chạy, thả hổ con ra, hổ con quay đầu lại giúp đỡ.
"Anh hùng của tôi chính là có điểm này không tốt, máu quá ít." Lưu San cảm thấy cô ấy sắp thắng nên thả lỏng nói.
Thẩm Diên Dũng điều khiển hổ con, ánh mắt đặt trên máy tính: "Em có thể đi tắm rồi."
"Ồ." Lưu San lên tiếng.
Nhưng. . . . . . Vẫn không chịu đi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm máy tính.
Thẩm Diên Dũng quay đầu, chậm rãi nhìn về phía cô ấy, nâng cao âm lượng nói: "Tắm đi."
"Biết rồi." Lưu San cầm quần áo đi tới toilet, chưa tới mười lăm phút đã đi ra ngoài, đầu cũng đã gội xong nhưng chưa sấy.
Thẩm Diên Dũng liếc cô ấy, nhíu mày: "Sao không sấy khô tóc, em cứ như vậy lâu dài sẽ bị đau đầu đấy."
"Tự nó sẽ khô." Lưu San không sao cả nói, ngồi xuống trước máy tính: “Anh tắt máy tính rồi à!”
Thẩm Diên Dũng không để ý tới cô ấy, xuống giường, vào toilet lấy máy sấy ra, cắm điện, thấy cô ấy còn mở máy tính, không vui nói: "Em không ngủ à? Còn chơi nữa, đã mấy giờ rồi."
"Anh cũng sắp điều chỉnh trò chơi rồi, bây giờ không chơi, ngày mai sẽ không được gặp đồng đội tốt như vậy nữa." Lưu San nghiêm túc nói.
Thẩm Diên Dũng đoạt lấy chuột trong tay cô ấy, tắt máy tính đi.
Lưu San trừng mắt nhìn Thẩm Diên Dũng một cái, lại mở ra.
Anh ta không biết làm sao: "Đã khuya rồi, anh nói với bên kia một tiếng, ngày mai không điều chỉnh quy tắc trò chơi nữa, em còn có thể chơi một ngày, vậy được chưa.
Lưu San cười tươi: "Vậy anh còn phải đồng ý mãi mãi không chặn mã số của tôi."
"Không chặn, mãi mãi không chặn." Anh đồng ý nói, sấy tóc cho cô .
Lưu San cười hì hì, như vậy thì tốt rồi, vốn hôm nay cô chơi đùa cả ngày cũng có chút mệt, nằm bò trên đùi Thẩm Diên Dũng để anh ta sấy tóc cho mình.
Cơn buồn ngủ đánh úp từng trận.
Thẩm Diên Dũng sấy tóc rất thoải mái, cô thoải mái đến muốn đi ngủ.
Cô nhắm mắt lại, chỉ chốc lát đã thật sự ngủ mất.
Anh ta bất đắc dĩ nhìn thấy cô ngủ, ôm cô tới trên giường rồi đắp chăn, nhưng không đi ra khỏi phòng mà chống đầu nhìn cô.
Cô ngủ cũng không hề nề nếp, trở mình một cái, sườn mặt đặt trên gối đầu, hai chân chui ra ngoài kẹp lấy chăn.
Thẩm Diên Dũng cưng chiều khẽ cười một tiếng, chuẩn bị cũng ngủ luôn, xốc chăn lên, nhìn thấy túi quà tặng của Tể tướng.
Tính cách của cô ấy thật sự rất tùy ý, mở quà tặng ra xem, quả nhiên là tinh linh màu xanh lam.
Rất lâu trước đây Mạch đấu giá được nó ở hội đấu giá tại Đan Mạch, vòng cổ quý giá như vậy thế nhưng lại đem theo người, không tặng cho Hoa Tiên mà lại tặng cho Lưu San.
Anh ta nghĩ tới Mạch muốn gả Lưu San cho em trai anh ta, vẫn có chút bực bội, ném hộp quà tặng lên trên bàn.
Suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt.
Anh vẫn nên nuôi cô béo lên một chút, trừ anh ra, sẽ không có ai khác mơ ước nữa.
Anh kéo cô vào trong ngực mình, chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay, Lưu San dậy cực kỳ sớm, nghĩ thấy chỉ còn một ngày có thể luyện cấp thật tốt, ngủ cũng không thèm ngủ, chui ra khỏi ổ chăn đi vào trong toilet, đánh răng rửa mặt.
Thẩm Diên Dũng cũng mở mắt, sáng hôm nay anh ta còn phải tiễn vợ chồng Tể tướng rời đi, cũng không thể ngủ nhiều nên cũng rời giường đi đến toilet, Lưu San đã muốn đi ra .
Anh ta ôm lấy thắt lưng cô ấy, hôn lên trán cô ấy một cái: "Sáng nay anh phải đi tiễn vợ chồng Tể tướng, đi với anh đi."
"Hả? Không muốn đâu. Tôi dậy sớm như vậy là để chơi trò chơi, chứ không phải để đi tiễn Tể tướng với anh." Toàn bộ tế bào trên người Lưu San đều đang nói từ chối.
Thẩm Diên Dũng thấy mắt mày cô ấy đều nhíu lại thành một khối, tâm trạng lập tức tốt hơn: "Nếu không muốn đi, vậy nên biểu hiện thế nào?"
Lưu San nhón mũi chân hôn lên mặt anh ta một cái.
"Chỉ vậy thôi sao." Rõ ràng Thẩm Diên Dũng thấy chưa đủ.
"Anh vẫn chưa đánh răng." Lưu San ghét bỏ nói.
"Biết rồi." Thẩm Diên Dũng nói rồi buông Lưu San ra.
Lưu San chạy nhanh ra ngoài, mở máy tính lên, đăng nhập vào trang chủ trò chơi, đầu tiên là chọn quần áo, trang điểm, ăn sáng, dạo cửa hàng.
Lúc Thẩm Diên Dũng đi ra, cô ấy còn đang đi dạo cửa hàng.
Anh ta bất đắc dĩ ôm lấy bả vai của cô ấy, hôn lên môi cô ấy.
Một mùi hương thơm ngát của kem đánh răng xông vào trong khoang mũi cô ấy.
Cô ấy cũng không quên biểu hiện mà Thẩm Diên Dũng muốn, cô ấy cũng không muốn bị ép đi tiễn khách, đáp lại anh ta, lưỡi hồng tiến vào trong miệng anh ta, quấy rối hơi thở của anh ta, anh ta càng vào sâu hơn, bàn tay đi vào trong quần áo rộng thùng thình của cô ấy.
Lưu San hoảng sợ, anh ta dựa vào cô ấy rất gần, cô ấy cảm thấy nơi nào đó của anh ta đã muốn thức tỉnh giống như dã thú.