Chương 610: Chỉ Số Iq Này Quá Tuyệt Rồi
CHƯƠNG 610: CHỈ SỐ IQ NÀY QUÁ TUYỆT RỒI
Không có sự ấm áp của Thẩm Diên Dũng, cô lập tức cảm thấy tay mình hơi lạnh, vội đóng cửa sổ lại, rũ mắt xuống.
Không phải… mình đã thích Thẩm Diên Dũng rồi chứ…
Cảm giác này rất mãnh liệt, cô gãi gãi đầu, nếu như Thẩm Diên Dũng cố ý dụ dỗ cô, sau đó đợi cô yêu anh rồi vứt bỏ cô thì sao?
Hoặc là Thẩm Diên Dũng bởi vì địa vị chính trị mà cả đời này không ly hôn với Hoa Tiên thì sao?
Hay là Thẩm Diên Dũng không còn hứng thú với cô nữa thỉ sao?
Vậy thì cô phải làm như thế nào đây?
Với thân phận địa vị của anh, hoàn toàn có thể nghiền ép cô, cô không có cửa để kêu cứu, hoàn toàn bị KO.
“Xuống xe thôi.” Thẩm Diên Dũng nhắc nhở cô.
“Vâng.” Lưu San nhìn thấy bọn họ đều đã đi xuống xe rồi, vì vậy cô cũng vội vàng bước xuống xe.
Trước mắt là một rừng người màu đen.
“Xếp hàng.” Tiếng của lão Chu vang lên.
Lưu San nghe thấy khi giọng nói này truyền xuống, mấy người lập tức chồng chéo xếp thành hàng, giọng nói vô cùng uy nghiêm và nghiêm túc.
Cô đứng phía sau Thẩm Diên Dũng, cảm thấy một bầu không khí mạnh mẽ và nhiệt huyết.
Cô đã từng ở trong đội quân của Cố Lăng Kiệt, cảm giác bọn họ mang tới cho cô cũng gần giống như vậy, cô cảm thấy những người đàn ông đó rất MAN, rất muốn gả cho quân nhân.
“Theo sát anh.” Thẩm Diên Dũng hạ thấp giọng nhắc nhở.
“Vâng.” Lưu San lập tức đi theo Thẩm Diên Dũng, nhìn bọn họ xếp tổng cộng thành 10 hàng dọc, 27 hàng ngang.
Đứng trước ba hàng sẽ có một vị trung đội trưởng, đứng trước ba vị trung đội trưởng sẽ là một đại đội trưởng, có lẽ sĩ quan chỉ huy là người tên là lão Chu đó.
Những người đó đã tháo mặt nạ xuống, hai tay đặt ở phía sau, đứng hai chân rộng bằng vai, đứng thẳng tắp mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt không hề có cảm xúc.
Thẩm Diên Dũng đi qua từng hàng, anh đều liếc mắt nhìn từng người, Lưu San cũng liếc mắt nhìn theo, lông mày hơi nhướng lên, thật kỳ lạ, không có người đó.
Chẳng lẽ người đó thật sự không phải là người trong Vô Hình, vậy rốt cuộc người đó là ai?
Sau khi Thẩm Diên Dũng đi qua hết một lượt, đứng trước mặt lão Chu, không lạnh không nhạt nói: “Có người xin nghỉ phép hay đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài không?”
“Báo cáo Tổng thống, không có người nào hết.” Lão Chu nói một cách chắc chắn.
“Nói rõ quy tắc về buổi diễn tập chiều hôm nay đi.” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng căn dặn.
“Rõ.” Lão Chu đáp lại, cầm micro đi tới trước một đoàn người nói: “Buổi chiều hôm nay, ngoại trừ chín trung đội trưởng, ba đại đội trưởng và những sĩ quan chỉ huy, tất cả những người còn lại đều phải tham gia cuộc diễn tập. Tôi sẽ sắp xếp ngẫu nhiên cho mười người thành một tổ; tổng cộng có 27 tổ; ngài Tổng thống sẽ dẫn người của ngài ấy tới để bổ sung; trên tay mỗi tổ sẽ có một lá cờ, cờ được phát ngẫu nhiên, trên lá cờ sẽ có lần lượt năm chữ Vô, Hình, Tất, Thắng, Quy; tổ nào lấy đủ năm lá cờ thì có thể trở về đây trước, đến khi giao cờ vào trong tay tôi mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Mọi người đã hiểu rõ chưa?”
“Hiểu rõ.” Các chiến sĩ đồng thanh nói, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
“Người về đầu tiên sẽ được thăng một cấp, nghỉ phép hai tháng; người về thứ hai sẽ được thưởng 600 triệu mỗi người, nghỉ phép hai tháng; người về thứ ba sẽ được thưởng 300 triệu mỗi người, nghỉ phép một tháng; người về thứ tư sẽ được thưởng 150 triệu mỗi người, nghỉ phép một tháng; người về thứ năm sẽ được thưởng 30 triệu, nghỉ phép một tháng; người về thứ sáu và những thứ sau đó thì sau khi ăn Tết sẽ tiến hành tập huấn khẩn cấp.” Lão Chu tiếp tục nói.
“Tất thắng.” Các chiến sĩ hô khẩu hiệu.
Lưu San nhìn khuôn mặt của Thẩm Diên Dũng, quả thật trên mặt anh được che giấu rất tốt không hề nhìn ra bất cứ điều gì, cô chỉ cảm thấy đôi mắt của anh giống như một con chim đại bàng vô cùng sắc bén.
Nếu như ngài Tổng thống đứng sau vị trí thứ sáu, như vậy không phải sẽ rất mất mặt sao?
Có gian lận gì không?
Cô cảm thấy cô chắc chắn là một người cản trở anh.
“Bây giờ xin mời các trung đội trưởng và đại đội trưởng lên rút thăm, tôi sẽ đọc tên những người được kết hợp thành một tổ.” Lão Chu tiếp tục nói.
Mỗi trung đội trưởng và đại đội trưởng sẽ rút mười người, mười người này sẽ kết hợp thành một tổ, hoàn toàn ngẫu nhiên.
Sau khi bọn họ rút xong, là tới thượng tá Trình, đội trưởng đội vệ binh, còn có người mà cô không quen biết.
Cuối cùng người lên rút thăm chính là cô.
Cô rất kinh ngạc, cô cũng có tư cách để rút sao, cảm thấy rất khó tin, thật không biết xấu hổ, trong lòng cô run rẩy, căng thẳng rút ra mười người, ngược lại Thẩm Diên Dũng không có rút thăm.
Cô nhìn về phía những người trong Vô Hình kia, cô không quen thuộc về tên và mã số của bọn họ, vì vậy cũng không có cảm giác gì, sau chốc lát, bên của bọn họ còn lại bốn người, vì vậy bên của Thẩm Diên Dũng phải xuất ra sáu người.
Cô, Thẩm Diên Dũng còn có ai nữa vậy?
Lưu San nhìn những người đứng phía sau Thẩm Diên Dũng, vẻ mặt của mỗi người đều vô cảm, không hề thay đổi, quả thật cũng không biết ai là người tác chiến cùng với cô.
Cô nhìn thấy lão Chu đang thấp giọng nói gì đó với Thẩm Diên Dũng, Thẩm Diên Dũng gật đầu. Cô cũng không biết hai người bọn họ đang nói điều gì?
“Tổ cuối cùng, xin chúc mừng những chiến sĩ vẫn chưa được đọc tên, các cậu đã được xếp cùng một tổ với ngài Tổng thống, theo thứ tự là số 008 Trần Kiên, số 171 Trương Chiến, số 189 Ngô Điền, số 234 Khang Thành.” Sau khi lão Chu báo cáo xong, ông nhìn về phía Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng gật đầu, đội trưởng đội vệ binh đi ra khỏi hàng, rất có khí thế nói: “Trình Minh Hạo, Chu Giang, Vương Bác, Hồng Thanh ra khỏi hàng. Hãy cho người bên Vô Hình thấy sự lợi hại của đội vệ binh chúng ta.”
Bốn người được gọi tên đi ra khỏi hàng, tự tin hô to khẩu hiệu: “Đội vệ binh đứng đầu Kinh Đô, xem ai dám tới tranh giành sẽ chơi khô máu người đó!”
“Các chiến sĩ Vô Hình có dám không?” Lão Chu hô to.
“Dám! Dám! Dám!” Người bên Vô Hình cũng hô lên.
Lưu San: “…”
Cô thật sự muốn nói, đội trưởng đội vệ binh này giống như đang đi giết người vậy, rõ ràng đây chỉ là một cuộc diễn tập của đội quân Vô Hình, tại sao lại giống như cuộc chiến giữa đội vệ binh với đội Vô Hình thế, có phải anh ta đã quên rằng, lần này mười trong tổ còn có bốn người là ở bên Vô Hình, vậy thì sao chơi khô máu đây?
Nếu như cô là người bên Vô Hình, cô sẽ nhường cho người bên mình thắng không phải sẽ rất dễ dàng sao.
Bốn người bọn họ đối đầu với 264 người, bị ngốc sao?
“Này, Thẩm Diên Dũng, đội trưởng đội vệ binh của anh làm thế nào để tăng lên chức này vậy, chỉ số IQ này thật sự quá tuyệt rồi.” Lưu San tới gần Thẩm Diên Dũng, thấp giọng hỏi.
Khóe miệng của Thẩm Diên Dũng hơi cong lên: “Ba của anh ta chính là anh trai của dượng anh.”
“Ồ.” Lục Diên hiểu rõ rồi, thì ra là dựa vào mối quan hệ.
Thẩm Diên Dũng cầm micro: “Nhìn thấy ý chí chiến đấu của các cậu rất sôi sục, đợi sau khi tôi làm cuộc diễn tập trong đội vệ binh xong, năm sau tôi sẽ sắp xếp cho người của đội vệ binh so tài với người bên Vô Hình, mọi người thấy thế nào?”
“Được, được, được.”
Lưu San cũng không nhịn được vỗ tay, Thẩm Diên Dũng thật thông minh, chỉ nói mấy câu đã kéo đề tài đã bị lệch này trở về, lần này chỉ là cuộc diễn tập trong Vô Hình, người bên đội vệ binh chỉ là lấp chỗ trống mà thôi.
Thẩm Diên Dũng khẽ mỉm cười, thành thục, thận trọng, ung dung, trong lúc phất tay cũng mang theo cảm giác tôn quý của một vị vua.
Anh đưa micro cho lão Chu.
Cuối cùng lão Chu vỗ tay nói: “Các chiến sĩ, ngài Tổng thống đã tới an ủi chúng ta như vậy, một năm này chúng ta phải thật cố gắng, biểu hiện cho tốt để cho ngài Tổng thống nhìn xem, ai mới là binh đoàn tốt nhất?”
“Vô Hình, Vô Hình là tốt nhất.”
“Ai mới là người dũng cảm không hề sợ hãi nhất?”
“Vô Hình, Vô Hình, Vô Hình dũng cảm, không hề sợ hãi nhất.”
“Chúng ta không cầu người đứng đầu, chỉ cầu để cho người đứng đầu không theo kịp chúng ta! Giải tán, nửa tiếng sau xếp hàng ăn cơm.” Lão Chu nói.
Lưu San: “…”
Lúc nãy, khoảng cách giữa câu trước với nửa câu sau hơi lớn đó, thế nhưng rất rõ là những chiến sĩ ở đây đều đã quen với điều đó rồi, không hề có trận cười nào, vẻ mặt vẫn không có cảm xúc, rất trật tự đâu vào đây, đã được huấn luyện từ trước, chạy bộ rời đi.