Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 574: Thật Sự Không Muốn Đi​




CHƯƠNG 574: THẬT SỰ KHÔNG MUỐN ĐI
Thẩm Diên Dũng không muốn đi, anh ta muốn ở đây chơi trò chơi với cô ấy, hôn cô ấy, không muốn buông ra.
Lưu San dùng sức đẩy anh ta, mày cũng nhăn lại nhưng không đẩy ra được, sờ sờ trên lưng anh ta.
Thẩm Diên Dũng sợ ngứa nên buông cô ấy ra.
"Tôi còn đang chơi trò chơi đó, anh như vậy tôi sẽ thua." Lưu San oán giận.
"Thua thì thua, cũng không phải chưa từng thua, lát nữa anh phải đi ra ngoài ăn cơm, buổi tối sẽ không về sớm, em không cần chờ anh, mệt thì cứ ngủ trước, ở nhà ngoan ngoãn một chút." Thẩm Diên Dũng lưu luyến nói.
Từ khi cô trở lại, anh ta cứ luôn muốn dính lấy cô, rõ ràng anh ta không phải là một người thích bám người mà.
"Yên tâm đi, tôi biết, à, ông anh, anh có thể tránh ra rồi, trả con chuột của tôi lại cho tôi đi." Lưu San đẩy Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng ánh mắt lạnh lẽo: "Có tin anh mang em đi tiếp khách cùng hay không, tên Tể tướng kia vẫn rất muốn được nhìn thấy em đấy."
Lưu San rũ mắt xuống, bất đắc dĩ làm nũng nói: "Thẩm Diên Dũng, Diên Dũng, Dũng, người ta là người phụ nữ của ông chủ bọn họ, thua rồi làm mất mặt ông chủ lớn ngài đây thì phải làm sao? Anh cứ yên tâm đi đi, để tôi yên tâm chơi trò chơi, nha?"
"Cho nên, ông chủ trong tên của em, thật sự là nói anh hả?"
"Là anh đồng ý mà, anh quên rồi sao, anh đồng ý để tôi ở bên trên, tôi không phải vui vẻ sao, cho nên đặt một cái tên kiêu ngạo một chút." Lưu San giải thích.
Thẩm Diên Dũng cưng chiều sờ sờ mũi cô ấy: "Biết rồi, lần này cho em đắc ý, ngày mai đổi cái tên này cho anh."
“A. Biết rồi." Lưu San ngoan ngoãn nói.
Cô thấy cuối cùng Thẩm Diên Dũng đã đi ra cửa, ấn xuống phím Ctrl, nói với đồng nghiệp: "Ba người chúng ta không cần tách ra nữa, một lát nữa bản đồ sẽ thu nhỏ lại, vẫn nên dựa theo kế hoạch lúc trước, mọi người đi theo phía sau, tôi đi trước thăm dò quân tình.”
Lão Tứ: "Người đẹp, cùng nhau chơi cả buổi chiều, có thể hân hạnh được ăn cùng một bữa cơm không?"
Lưu San: "Anh ở chỗ nào? Để tôi xem có tiện hay không?"
Lão Tứ: "Chỉ cần cô nói một câu, tôi không tiện cũng sẽ tới mời cô ăn bữa cơm."
Lưu San: "Ồ, được, tôi ở nội thành thành phố A nước A."
Lão Tứ: ". . . . . . Vậy lần sau lúc cô đến tổng công ty ở nước X tôi sẽ mời cô."
Thẩm Diên Dũng đi ra ngoài, gọi điện thoại cho O'Neill.
: "Đi điều tra xem ở công ty ai tên là Lão Tứ trong trò chơi bản thí nghiệm, có thể chặn mã số của anh ta, không có lý do, không có nguyên nhân, mặc kệ anh ta nói cái gì, cũng không cần quan tâm."
"Ừm, được."
"Sẵn tiện chặn luôn mã số của một người tên là Bạch đi, cũng không có lý do, không có nguyên nhân, mặc kệ anh ta nói cái gì, cũng không cần quan tâm." Thẩm Diên Dũng nói xong, cúp điện thoại, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
*
Màn đêm buông xuống, Nam Cung Nguyệt còn đang luyện tập, Thượng tá Trình đi tới, cô ta dựa vào thủy tinh bên cạnh hồ: "Thượng tá Trình, được rồi chứ. Tôi cũng sắp chết cóng rồi ."
"Ừ." Thượng tá Trình lên tiếng, đặt nước gừng lên trên bàn: "Uống xong chúng ta phải đi tới nơi biểu diễn."
"Được." Nam Cung Nguyệt run lẩy bẩy đi ra từ trong nước, nhanh chóng mặc quần áo của mình vào, uống nước gừng, lúc này mới cảm thấy ấm áp hơn.
Thượng tá Trình xoay người đi trước, Nam Cung Nguyệt đi theo phía sau anh ta, lên xe của anh ta đi ra ngoài.
Trên đường có chút kẹt xe, Nam Cung Nguyệt sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vì sao còn chưa tới vậy. Anh nên kêu người xử lý trên đường trước.
Di động của Thượng tá Trình vang lên, anh ta nhận: "Ngài Tổng thống, bây giờ trên đường kẹt xe, không biết bao giờ mới tới, tôi sẽ cố hết sức, biết rồi, được, xin lỗi."
Nam Cung Nguyệt thấy Thượng tá Trình cúp điện thoại, hỏi: "Sao vậy? Ngài Tổng thống nói như thế nào?"
"Ngài ấy kêu nhanh lên, bữa tiệc sắp bắt đầu, nếu bắt đầu rồi cô đi vào thì không thích hợp ." Thượng tá Trình trầm giọng nói.
"Vậy anh mau nhanh lên, tốc độ chậm như vậy không biết khi nào mới tới, anh nên cho tôi ra ngoài sớm, đều tại anh." Nam Cung Nguyệt oán giận nói, nhất thời cảm thấy cực kỳ uất ức, cô ta đã luyện tập cả buổi chiều đấy.
Thượng tá Trình gọi điện thoại ra ngoài: "Cục trưởng Vương, phiền ông dọn dẹp đường cái một chút, bên này tôi đang gấp, hướng từ đường Bác Ái đi tới đường Sơn Chi, cùng với hướng từ đường Sơn Chi đi tới đường Thiên An. . . . . . Cái gì, phải nửa giờ nữa mới có thể chạy tới, vậy không cần nữa, nửa giờ tôi cũng có thể tới rồi."
Nam Cung Nguyệt sốt ruột dậm chân, đánh lên ghế dựa của Thượng tá Trình.
Thượng tá Trình không biến sắc nhìn Nam Cung Nguyệt ở sau xe qua gương.
Cho nên, đắc tội với ai cũng tuyệt đối lần đừng đắc tội với Tổng thống, bản lĩnh chơi đùa người khác của Tổng thống thật sự không ai có thể đuổi kịp, anh ta rùng mình một cái, bỗng nhiên có chút bái phục Lưu San, hình như, cũng chỉ có Lưu San mới có thể làm cho ngài Tổng thống kinh ngạc.
Lúc Nam Cung Nguyệt chạy tới khách sạn đã là bốn mươi lăm phút sau, thay quần áo, vội vội vàng vàng xuống nước, nước hồ đẩy lên vào bên trong phòng bao.
Hoa Tiên nhìn thấy Nam Cung Nguyệt trong hồ thì có chút giật mình.
"Trời ạ." Phu nhân Tể tướng rất là ngạc nhiên, che miệng: "Đó không phải là trợ lý của phu nhân Tổng thống sao?"
Hoa Tiên tươi cười, tao nhã nói: "Mọi người là khách quý nhất của nước tôi, nên phải bày tỏ thành ý hữu nghị của chúng tôi cho mọi người nhìn thấy.
"Rất tốt, chúng tôi đã cảm nhận được, thật sự rất tốt." Phu nhân Tể tướng nói với Hoa Tiên.
Thẩm Diên Dũng nâng ly rượu: "Hy vọng hôm nay mọi người chơi vui vẻ."
"Vui vẻ, vô cùng vui vẻ, tiếc nuối duy nhất chính là không được nhìn thấy cô Lưu." Ngài Tể tướng chạm ly với Thẩm Diên Dũng nói.
"Đúng rồi, cô Lưu đã có bạn trai chưa, chúng tôi có quen một người không tệ, nói không chừng có thể giới thiệu cho bọn họ quen nhau." Phu nhân Tể tướng đưa ra ý muốn thông gia.
Bọn họ lập tức nghe ra ngay
Hoa Tiên mỉm cười nói: "Cô ấy có một bạn trai thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hình như sắp kết hôn."
"Ồ, vậy thì tiếc quá." Phu nhân Tể tướng mất mát nói.
"Không biết đối phương là ai vậy, em gái của tôi cũng trùng hợp chưa có bạn trai, nói không chừng có thể giới thiệu cho bọn họ quen nhau." Hoa Tiên nói tiếp.
"Là em trai của Mạch, năm nay 28 tuổi, bình thường chơi đùa quen rồi, cần tìm một người vợ để quản lý nó.
"Tuổi của em gái tôi trái lại rất hợp với câu ấy, tôi chưa tới hai năm nữa cũng sẽ hai mươi sáu rồi." Hoa Tiên càng thêm nhiệt tình giới thiệu, địa vị của Tể tướng ở nước F không thấp hơn Tổng thống bao nhiêu, cũng là một đối thủ cạnh tranh tiềm năng cho vị trí Tổng thống nhiệm kỳ sau, quan hệ này có thể tiến hành thông gia.
"Cô Lưu bao nhiêu tuổi ?" Mạch sâu xa hỏi
"Qua năm có lẽ là ba mươi." Hoa Tiên mỉm cười nói.
"Chúng tôi muốn tìm một cô gái lớn tuổi hơn một chút, tuổi nhỏ quá không quản lý được, cũng vì nguyên nhân của bản thân tôi, tôi cho rằng lớn tuổi một chút cũng sẽ có sức quyến rũ hơn, cũng sẽ có giúp đỡ thực tế hơn cho em trai tôi." Những lời này của ngài Tể tướng là muốn từ chối khéo ý muốn thông gia của Hoa Tiên.
Sắc mặt của Hoa Tiên hơi có chút kém, nhưng bị vẻ nguy hiểm của cô ta che giấu đi: "Cũng phải, quan hệ giữa người và người cũng là duyên phận, duyên phận đến rồi, không cần chúng ta bận tâm tự nhiên sẽ có, duyên phận không đến, cho dù có bận tâm cũng không có tác dụng gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK