Chương 1030: Nếu Không Từ Bỏ
CHƯƠNG 1030: NẾU KHÔNG TỪ BỎ
Mục Uyển nói xong, mọi người gần như tản đi hết, chỉ còn lại một người phụ nữ, sắc mắt rất không tốt.
Cô ta đứng bên cạnh, vờ như đang mua cà chua.
Mục Uyển đi về phía chếch ở đối diện, mua cà chua, đậu hũ, nấm hương, còn mua ngó sen, cá viên, cá sông, còn có tôm sông nữa.
Đi đến tiệm thức ăn, lại mua chân gà, thịt bò, còn có đậu phụ khô.
Điện thoại vang lên.
Cô nhìn thấy là Hắc Muội, nghe máy.
"Bà chủ, giải quyết xong rồi."
Mục Uyển lập tức ngăn cản:"Không cần quan tâm đến mấy người nói tôi, tôi không quan tâm, tôi mua đồ ăn xong rồi, bây giờ đang ở cửa tiệm thịt bò Đát Đát.”
Hắc Muội nhớ tới lời dặn dò của Mục Uyển lúc trước, bảo cô ấy đừng nói cái gì qua điện thoại, mới phản ứng lại, nói: “Bây giờ tôi qua đó, có lẽ cần năm sáu phút thôi.”
"Ừm." Mục Uyển nghĩ còn phải đợi Hắc Muội, cho nên mua thêm chân gà kho, móng lợn và đậu tằm.
Hắc Muội đến đây, thấy Mục Uyển mua nhiều như vậy, xách đồ giúp Mục Uyển, ngạc nhiên nói: “Bà chủ, sao cô lại mua nhiều thế, hôm nay là ngày lễ gì sao?”
"Là ngày Hình Thiên thuận lợi về nước, chẳng lẽ không nên chúc mừng sao? Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, mua nhiều cũng không bị hỏng, chúng ta có thể ăn hai ngày, dù sau đến chợ thức ăn một chuyến, tiện thể mua luôn.”
"Trong tủ lạnh của chúng ta vẫn còn chút đồ ăn, lần trước tôi giết gà ở chợ bán thức ăn, chỉ ăn được một nửa, vẫn còn đông lạnh một nửa ấy.”
"Tôi biết rồi, lúc trước tôi nhìn thấy trong tủ lành còn có trừng gà, nấm mèo khô, dưa chuột, còn có rau trộn đá đúng không?”
Hắc Muội giơ ngón tay cái: "Trí nhớ của bà chủ thật là tốt."
Mục Uyển nhìn lướt qua bốn phía, kéo cổ áo cao che lên mặt, nhỏ giọng hỏi Hắc Muội: “Cô để đồ ở đâu rồi, dẫn tôi đi.”
"Được, bà chủ." Hắc Muội đi ở phía trước, đi khoảng năm sáu phút, Hắc Muội chỉ vào tượng đồng trong bụi cỏ, nói:"Ở ngay trong đầu của tượng đồng."
Mục Uyển thấy đầu tai của tượng đồng đều đầy đủ hết, ngạc nhiên hỏi:"Cô bỏ vào thế nào vậy?"
"Tai của tượng đồng vỡ rồi, tôi nhét vài tấm thẻ vào trong, sau đó dùng giấy dán che kín tai của tượng đồng." Hắc Muội giải thích.
"Vậy điện thoại thì sao, bỏ điện thoại vào thế nào vậy?"
Hắc Muội nhét điện thoại vào trong tay của Mục Uyển, nói: "Không để điện thoại vào được, lúc nào tôi cũng để trên người, lúc bà chủ muốn dùng đưa cho bà chủ là được, điện thoại mới luôn đấy ạ."
"Tôi biết rồi." Mục Uyển đưa hết túi của mình cho Hắc Muội: “Cô cứ đi đằng trước đi, đừng quay đầu lại, sau khi tôi gọi điện thoại xong, sẽ đến tìm cô.”
"Vâng, tôi biết rồi, bà chủ.” Hắc Muội cúi đầu đi về phía trước.
Mục Uyển đi đến trước tượng đồng, nhìn về phía lỗ tai, đúng là đã được dán lên một tấm giấy dán màu đen, nhìn thoáng qua sẽ không nhìn ra được.
Cô xé giấy dáng ra, sờ lung tung ra một tấm thẻ điện thoại, nhập vào trong điện thoại mới, gọi điện thoại đi.
Điện thoại vang lên một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. . .
Theo thời gian trôi qua, Mục Uyển càng căng thẳng, chỉ sợ đối phương không nghe điện thoại, hoặc là không có ai nghe điện thoại.
"A lô." Giọng nói của Bạch Nguyệt truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: "Ai thế?"
"Mục Uyển, Bạch Nguyệt, tôi là Mục Uyển, Hình Thiên đã lên máy bay an toàn chưa?" Mục Uyển hỏi.
“Ừm, tôi vừa mới
Điện thoại với Lăng Kiệt, anh ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi, nhưng bây giờ vẫn còn rất yếu, hơn mười một giờ là có thể đến nước, bọn tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất, yên tâm đi." Bạch Nguyệt trấn an.
"Được, có một chuyện, sau khi Thiên bị thương, máy chủ của nước đã bị đình trệ rồi, bây giờ bọn họ chỉa mũi nhọn về phía nhà họ Hạng, nhà họ Hoa, còn có tôi nữa, ý của cậu nhỏ tôi là, phải tìm Thiên, chỉ cần Thiên không truy cứu, chuyện có thể lắng xuống. Cô thấy thế nào?” Mục Uyển căng thẳng hỏi.
"Thông qua chuyện này, có thể khiến cho hai đại gia tộc nội chiến với nhau. Chuyện này với nước khác mà nói, là một chuyện tốt, hơn nữa chỉ có bọn họ nội chiến càng nghiêm trọng thì tiếng nói của Hình Thiên mới càng có lực, mới có thể đàm phán được nhiều điều kiện hơn, bao gồm để cô trở về.” Bạch Nguyệt nói.
Mục Uyển hô hấp dừng một chút: “Để tôi về sao?"
“Chuyện này cần thời gian vận động, còn có phải xem mức độ nội chiến của nước đến đâu, cho dù thế nào Hình Thiên cũng sẽ không từ bỏ đâu.” Bạch Nguyệt hứa hẹn, giọng nói cũng rất trầm trọng.
Sẽ không từ bỏ?
Từ này rất có lực hấp dẫn .
Nhưng, cô chỉ còn lại thân thể đã bị tàn phá, cũng đã bị mất đi linh hồn cao thượng.
Nếu bởi vì không từ bỏ mà khiến cho Hình Thiên mất mạng, cô không muốn nhìn thấy.
“Bạch Nguyệt.” Mục Uyển gọi, hít sâu một hơi: “Với Hình Thiên mà nói, chuyện quan trọng nhất không phải đón tôi về mà là đối phó với Sở Dã Bạch. Trước đây tôi cho rằng Sở Dã Bạch liên thủ với Hạng Thịnh Duật nhưng tôi không ngờ Sở Dã Bạch còn có thể liên thủ với Hoa Nhi, không quan tâm là nhà họ Hoa lên đài hay Hạng Thịnh Duật lên đài đều rất có dã tâm, chỉ có cậu nhỏ của tôi Hạng Vũ Thái lên đài mới có thể hòa bình. Anh ta là hợp lý nhất cũng là người bác ái nhất.”
“Là vậy à, nhưng Hạng Vũ Thái sẽ không mưu quyền soán vị, anh ta quá ngay thẳng.” Bạch Nguyệt phán đoán.
“Nếu như xuất phát từ đại cục, có lẽ anh ấy sẽ lên đài, ngoài ra tôi còn nhận được tin Hạng Thịnh Duật khống chế phần lớn hệ thống thin tin trong nước. Anh ta có thể kiểm tra đo lường phần lớn tín hiệu di động, cho nên tôi sẽ thường xuyên dùng số điện thoại khác nhau để liên hệ với cô. Cô cũng chú ý, nếu như người của cô đã bị Hạng Thịnh Duật phát hiện, lời cô nói anh ta sẽ biết hết.” Mục Uyển nói.
“Thì ra là vậy!” Bạch Nguyệt đột nhiên hiểu ra: “Chẳng trách, Hạng Thịnh Duật lại rõ như lòng bàn tay hướng đi của tôi bên này, người trong nước của chúng ta có lẽ đã bị lộ rồi, chẳng trách...”
“Tốt nhất cô hãy phái một nhóm người khác đến, dặn dò bọn họ không được dùng một số điện thoại, chỉ có thay đổi liên tục và thời gian thay đổi có định mới không thể lần ra tung tích. Bà Lan Ninh luôn dùng cách này.” Mục Uyển nhanh chóng nói.
“Tôi biết rồi, tin tức này của cô rất quan trọng, bây giờ tôi sẽ đi xử lý. Vậy Mục Uyển, cứ thế đã nhé, ngoài ra, tôi tìm cô nên tìm thế nào, gọi điện chắc chắn không thích hợp rồi.” Bạch Nguyệt gấp gáp nói.
“Cô đừng gọi cho tôi, điện thoại của Hắc Muội cũng bị kiểm tra đo lường. nếu như cô có tin gì quan trọng nói với tôi, tôi sẽ thường xuyên đến công viên gần bộ ngoại giao, khoảng từ 12 giờ đến 1 giờ. Cô tìm người thì nói với tôi nhưng vì có rất nhiều tình huống ngoài dự liệu nên tôi không thể ngày nào cũng đi, thứ bảy, chủ nhật không thể đi rồi, tôi sẽ cố gắng thứ bảy, chủ nhật từ tám đến chín giờ sáng đến công viên gần nhà họ Hạng đi bộ.”
“Tôi biết rồi, đến lúc đó liên hệ sau.” Bạch Nguyệt cúp máy.
Mục Uyển lấy sim điện thoại ra, nhìn xung quanh thấy không có ai, cũng không có camera, lấy sim ra một lần nữa nhét vào trong tai người đồng rồi lấy giấy dán lên.
Cô đi nhanh về phía trước, nhìn thấy Hắc Muội đang ngồi trên ghế ngoài ngân hàng.
Hắc Muội nhìn thấy Mục Uyển lo lắng đứng dậy, chạy về phía cô, nơm nớp lo sợ nói: “Bà chủ, vừa nãy điện thoại cô vang lên, tôi xem thì thấy là Hạng Thịnh Duật không dám nghe máy, làm sao bây giờ?”