Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 667: Em Muốn Chọc Anh Tức Chết Mới Cam Lòng Sao?​




CHƯƠNG 667: EM MUỐN CHỌC ANH TỨC CHẾT MỚI CAM LÒNG SAO?
Bạch Nguyệt giật mình nhảy dựng lên, bước đến cửa sổ nói: “Cho nên, ý của anh là ngày mai sẽ có người ám sát Thịnh Đông Quang?”
Cô thật sự rất bất ngờ, đúng là kế hoạch không bao giờ theo kịp biến hóa.
“Chắc là như vậy, em không muốn ông ta chết sao?” Tô Khánh Nam nghi ngờ lên tiếng hỏi.
Cô muốn chứ.
Thịnh Đông Quang giết chết cả nhà ba mẹ của Cố Lăng Kiệt, và còn từng muốn giết chết cả Cố Lăng Kiệt.
Thịnh Đông Quang không chết, cô và Cố Lăng Kiệt sẽ vẫn còn nguy hiểm rình rập.
Nhưng mà, nếu như ông ta chết như vậy, trong lòng cô có chút hơi bất ngờ, có chút cảm giác không thực tế.
“Chỉ là hơi bất ngờ thôi.” Bạch Nguyệt bình thản nói: “Theo tình theo lý thì nằm ngoài dự đoán phải không.”
Vì sự cố gắng của em, Thịnh Đông Quang mới bị tuột vị trí xuống nhanh như vậy, vô tình khiến cho người Hắc Diên phát giác ra sự vô dụng của ông ta.
Rồi em lại làm cho ông ta vĩnh viễn không trở thành tổng thống được, lại còn làm bại lộ sự ích kỷ và ti tiện của ông ta.
Người Hắc Diên dưới sự quản lý của ông ta không có tương lai, cũng không hề có lý tưởng, chỉ có thể trở thành công cụ của ông ta.
Lòng người đều là thịt cả, người có tài đương nhiên sẽ biết tự lựa chọn chỗ đứng, không có sự hỗ trợ của người Hắc Diên, Thịnh Đông Quang chẳng khác nào con chó hung dữ.” Tô Khánh Nam vừa cười vừa nói, trong lời nói của anh có chút an ủi cô.
Anh không muốn làm cho Bạch Nguyệt cảm giác như chính tay cô giết chết ông ta.
“Anh…” Bạch Nguyệt do dự chút, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ phức tạp.
Tô Khánh Nam của bây giờ, cũng có thể nói là trắng tay, vì sao người Hắc Diên lại đồng ý đi theo anh, nhất định sau lưng anh còn rất nhiều chuyện mà Bạch Nguyệt chưa biết.
Với lại, loại virus bệnh độc mà lần trước anh nghiên cứu, giờ còn tiếp tục không?
Hình như Thịnh Đông Quang không nghiên cứu chế tạo virus bệnh độc, Thẩm Diên Dũng cũng không có, vậy là một mình Tô Khánh Nam đang tự nghiên cứu chế tạo sao?
Cái mà anh nghiên cứu chế tạo, với cái mà Lã Bá Vĩ giao cho cô là chung một loại sao?
“Sao vậy?” Tô Khánh Nam lên tiếng hỏi.
Bạch Nguyệt hít thở sâu: “Virus bệnh độc mà lần trước anh nghiên cứu chế tạo, giờ còn đang tiếp tục không?”
“A.” Tô Khánh Nam chỉ cười khẽ: “Em hy vọng anh tiếp tục nghiên cứu chế tạo hay là không, mấy thứ này nếu hoàn thành, sẽ là vũ khí mạnh nhất của quốc gia.”
“Nếu không biết cách, sẽ là thảm họa của loài người.” Bạch Nguyệt tiếp theo lời của anh.
“Chỉ cần khống chế tốt, thì sẽ không có vấn đề, cái mà anh nghiên cứu hiện tại vẫn không có tính truyền nhiễm, nhưng mà, nếu như em không đồng ý anh tiếp tục, thì anh sẽ ngừng ngay.” Tô Khánh Nam thật thà nói.
Không có tính truyền nhiễm?
Vậy chắc cái của anh và cái của Lã Bá Vĩ không giống nhau.
“Anh hiện tại đang ở đâu, chúng ta gặp nhau đi, tôi có chút chuyện muốn thương lượng với anh.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Em có tiện ra ngoài không? Hay là anh đến đón em sẽ an toàn hơn. Dù sao thì bây giờ Thịnh Đông Quang cũng không còn là mối đe dọa của anh rồi.” Tô Khánh Nam chắc nịch nói.
“Anh còn nhớ chỗ chúng ta gặp mặt lần đầu không?
“Trường đại học của em.”
“Gặp ở chỗ đó đi, một mình tôi ngồi xe buýt đến đó, anh đợi tôi ở cổng trường.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói, mở tủ áo ra, chọn ra chiếc áo lông rộng rãi màu đen.
“Một mình em ra ngoài rất nguy hiểm.” Tô Khánh Nam lo lắng nói.
“Hiện tại Thịnh Đông Quang, Tả Đoàn Niên, Tô Chung đang bận rộn đến đầu tắt mặt tối, bọn họ không có thời gian đâu mà đối phó với tôi, cứ vậy đi, bây giờ tôi bắt đầu đi, khoảng một tiếng nữa sẽ đến đó, đến nơi rồi liên lạc sau.” Nói xong Bạch Nguyệt vội cúp máy, không cho Tô Khánh Nam cơ hội nói thêm gì nữa.
Cô mặc áo lông vào, thả tóc xuống, đội mũ lên, đeo khẩu trang, dáng vẻ rất bình thường, cảm giác như khi cô đi trên đường sẽ lẩn vào đám đông mà không ai nhận ra cô.
Cô lái xe từ mật đạo đi, rồi mới ra trạm đón xe buýt, cô vừa mới lên xe buýt thì điện thoại cô vang lên.
Cô nhìn vào thấy ẩn danh, cô tưởng rằng là điện thoại của Tô Khánh Nam gọi hỏi cô đến đâu rồi, nên cô bắt điện thoại: “Tôi đã lên xe buýt rồi, còn khoảng nữa tiếng nửa.”
“Đến đâu?” Hình Thiên ngạc nhiên, giọng anh trầm hẳn đi, như đang đè nén cảm xúc của mình, lên tiếng hỏi cô: “Em đi đâu?”
Bạch Nguyệt bất ngờ, liền giải thích: “Em có chút việc cần phải ra ngoài giải quyết.”
“Chuyện gì mà phải đi ra ngoài xử lý hả?” Hình Thiên tiếp tục hỏi, ngực anh như đập mạnh hơn, có chút không bình tĩnh: “Em có biết một mình em ra ngoài sẽ nguy hiểm thế nào không? Hiện giờ em đang ở đâu? Anh qua đó đón em.”
“Không cần đâu, em đi chút rồi em về liền.”Bạch Nguyệt từ chối.
Hình Thiên cảm nhận được sự trong lời nói của cô có chút xa lạ, trong lòng anh dấy lên ngọn lửa tức giận, giọng anh có phần nhấn mạnh và cao giọng hơn: “Rốt cuộc đi đâu?”
Bạch Nguyệt hít thở sâu.
Câu gặng hỏi của Hình Thiên khiến cho cô cảm giác như ngột ngạt, thở không ra hơi: “Em có hẹn Tô Khánh Nam gặp mặt, có một số việc phải xử lý.”
“Em và anh ta còn chuyện gì phải xử lý nửa, em đừng quên là em đang bị Thịnh Đông Quang truy giết, em đi gặp anh ta, là muốn để cho Thịnh Đông Quang một mũi tên giết chết cả hai người sao?” Hình Thiên điên tiếc.
“Không sao đâu, hiện Thịnh Đông Quang đang có chuyện, không còn tâm trí đâu lo chuyện khác đâu.”
“Anh không muốn em gặp anh ta, anh ta là chồng cũ của em, anh không cảm thấy hai người còn có gì cần phải giải quyết riêng.” Hình Thiên nói thẳng suy nghĩ của mình ra.
“Mai em sẽ nói lý do cho anh biết, vậy trước đi.” Bạch Nguyệt vẫn cố chấp.
“Cái gì, ngày mai, hôm nay em không trở về sao? Anh bây giờ đang đợi em ở thư viện.” Giọng của Hình Thiên lại càng không giữ được bình tĩnh .
“Sẽ về mà, anh đợi em khoảng hai tiếng nha, vậy trước đi, em cúp máy đây.”
“Không được cúp điện thoại.” Hình Thiên bá đạo ra lệnh.
Bạch Nguyệt không cúp điện thoại, nhưng cô không nói gì.
“Em muốn chọc anh tức chết mới thấy hả dạ phải không, lén lút đi gặp chồng cũ, em có biết là anh cực kỳ không thích anh ta hay không.” Hình Thiên nhăn mặt, tay cầm chặt nắm đấm, trong đầu như sắp nổ tung.
Bạch Nguyệt cũng biết không nên giấu Cố Lăng Kiệt, nhưng có một số việc cô không muốn nói cho anh biết.
“Em với Tô Khánh Nam không có gì đâu, trong lòng em chỉ có anh, chẳng lẻ anh không tin tưởng em sao.”
“Thủ đoạn của Tô Khánh Nam không phải chúng ta chưa thấy qua, nói không chừng anh ta lại tiêm virus bệnh độc vào người em, anh ta vì muốn đoạt được em mà chuyện gì không làm được, vậy mà em còn dám hẹn riêng anh ta mà không hề đề phòng gì sao!” Hình Thiên trách mắng nói.
“Cho dù em bị tiêm virus bệnh độc vào người, em có chết thì cũng không bị anh ta uy hiếp đâu, anh đợi em hai tiếng, em trở về sẽ nấu món ngon cho anh ăn.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng dỗ ngọt anh.
“Em vẫn không chịu nói, đúng không?” Lúc này Hình Thiên đã thật sự không còn kiềm chế được cơn giận.
Bạch Nguyệt im lặng không nói gì.
Điện thoại vang lên tiếng cười như cười nhạo của anh, bây giờ thì anh mới hiểu được tâm trạng của Thu Đình.
Anh yêu Bạch Nguyệt, cho nên mới lén lút gọi điện cho Bạch Nguyệt. cho dù anh làm như vậy là tổn thương đến Thu Đình, nhưng anh vẫn muốn bảo vệ Bạch Nguyệt.
Còn Thu Đình, có lẽ cô đã cảm nhận được trong tim anh có người khác, nhưng vì không đoạt được, vì yêu anh, cho nên cô bằng mọi giá, cho dù là vô lý, cô cũng cố gắng đè nén cảm xúc lại để giữ anh bên mình.
Còn Bạch Nguyệt bây giờ là vì đang bảo vệ Tô Khánh Nam sao?
“Nếu như không có anh, chắc em sẽ quay trở về lại với Tô Khánh Nam chăng?” Hình Thiên lạnh lùng lên tiếng nói tiếp.
Bạch Nguyệt thở dài, cô cảm giác tim cô đang đau, vì trước đây cô không giải thích rõ những việc mà mình làm, cho nên mới làm tổn thương đến Cố Lăng Kiệt.
Những hiểu lầm đã qua, cô không muốn lại dẫm lên vết xe đổ.
Nói thì nói thôi.
“Nếu không có anh, cũng sẽ không có em, em đi gặp anh ta, là vì chuyện anh ta đang nghiên cứu chế tạo bệnh độc, trước đây có một người có đưa em thuốc giải của một loại vũ khí sinh học, vì anh ta là chuyên viên của lĩnh vực này, cho nên em muốn hỏi anh ta có thể giúp em cứu chế tạo những thứ này không.” Bạch Nguyệt đành thẳng thắng nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK