Chương 659: Dạy Dỗ Cậu Một Lần Xem Cậu Còn Dám Cả Gan Làm Loạn Hay Không.
CHƯƠNG 659: DẠY DỖ CẬU MỘT LẦN XEM CẬU CÒN DÁM CẢ GAN LÀM LOẠN HAY KHÔNG.
Hình Thiên vội quay về, ra khỏi đường ngầm. Thu Đình nằm ở trên giường ngủ mê man, trên người đều là vết tích Lê Tuấn Đạt lưu lại. Trong phòng, mùi ngai ngái nồng nặc.
Lê Tuấn Đạt đã mặc xong quần áo, trên mặt vẫn còn vẻ hồng nhuận sau khi làm tình.
Nhưng vẻ mặt anh ta rất căng thẳng: "Vừa nãy tướng quân Hình đã tới gõ cửa, đoán chừng chuyện này sẽ truyền đến bên đó."
"Tôi biết rồi, anh đi trước đi." Hình Thiên rửa mặt xong, từ trong phòng đi ra.
Hình Thương đang chờ ở phòng khách dưới tầng, nhìn thấy Hình Thiên, ông ta trách cứ: "Thu Đình vẫn là lần đầu tiên, cậu đừng đòi hỏi nhiều quá?"
Hình Thiên nhìn ông ta thâm thúy, vẻ mặt không đổi nói: "Đây không phải là việc ông muốn sao? Tìm tôi có chuyện gì?"
Hình Thương thở dài một hơi, trở lại chuyện chính: "Người của chúng ta ở nước B và nước F lần lượt xảy ra chuyện, có ba người đã bị bắt, bây giờ bảy người vẫn đang lẩn trốn, thân phận của họ đột nhiên bị lộ, tôi nghi ngờ có liên quan đến chuyện ngu xuẩn cậu làm hôm nay.
Cậu không nên nói với Tả Đoàn Niên cậu muốn theo đuổi Bạch Nguyệt, đoán chừng ai cũng biết cậu muốn theo đuổi Bạch Nguyệt, cậu xem, đã xảy ra chuyện rồi."
"Bây giờ tôi sẽ phái người đi cứu họ." Hình Thiên quả quyết nói, rồi gọi điện thoại.
Đợi anh gọi điện xong, Hình Thương tiếp tục nói: "Tôi nghi ngờ người có thể biết được sắp xếp của chúng ta ở nước ngoài, làm chúng ta bị bại lộ quy mô lớn như vậy là Thẩm Diên Dũng. Vì người có quyền ngoài cậu, tôi, còn có Thẩm Diên Dũng."
"Không thể là Thẩm Diên Dũng, bây giờ người Thẩm Diên Dũng quan tâm là Tả Đoàn Niên, chèn ép tôi không hề có lợi cho anh ta. Vì anh ta không ra tay thì Tả Đoàn Niên cũng sẽ ra tay. Nếu Tả Đoàn Niên ra tay, anh ta mới có cơ hội nhằm vào Tả Đoàn Niên." Hình Thiên phán đoán.
"Vậy là ai? Cậu cảm thấy là Tả Đoàn Niên sao?"
"Cũng chưa chắc, có điều chắc chắn là, họ biết chúng ta có một số người ở nước B và nước F. Tôi nghi ngờ cũng không phải toàn bộ. Những người khác thấy nước ta liên tục có người bị bắt, lo thân phận mình bại lộ, không giữ được bình tĩnh, nên mới lẩn trốn. Trên thực tế, chắc là họ chưa bị lộ. Tôi đi tìm hiểu tình hình trước." Hình Thiên vội nói.
"Đi đi, lần này cũng là dạy dỗ cậu một lần, xem sau này cậu còn dám tùy hứng làm bậy hay không."
"Tôi sẽ cứu họ trở về." Hình Thiên trầm giọng, đi về phía tầng hầm.
Anh đi vào phòng bí mật, gọi mấy cuộc điện thoại, khi anh vừa từ trong phòng đi ra thì Thẩm Diên Dũng gọi điện tới.
"Người của chúng ta ở nước B và nước F đều đã bị lộ.” Thẩm Diên Dũng lo lắng nói.
"Không phải, nước B bị lộ hai người, nước F cũng bị lộ hai người, những người khác là sau khi nghe thế thì cảm thấy nguy hiểm nên mới tạm thời trốn đi." Hình Thiên báo cáo.
"Loại người vì lợi ích cá nhân mà hãm hại đồng loại không thể tha thứ được. Cậu là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, ngày mai cậu hãy đi nước B đàm phán. Chắc là họ có danh sách, nhưng không có chứng cớ. Cậu hãy cứu họ trở về. Phía nước F tôi sẽ đi thương lượng." Thẩm Diên Dũng nghiêm trọng.
"Được, tôi có một đề nghị." Hình Thiên nheo mắt, nặng nề nói.
"Cậu nói đi."
"Bây giờ chúng ta hãy làm một danh sách giả, nói là gián điệp của nước ta, rồi gửi đến nước B và nước F, tung hỏa mù cho họ." Hình Thiên đề nghị.
"Trước đó tôi cũng từng nghĩ đến ý tưởng này, nhưng tôi còn chưa rõ sao đối phương có được danh sách bên ta. Hay là thế này, dù sao bốn người kia đã bị lộ, cứ đưa họ vào danh sách giả đó rồi gửi lên mạng, những người trong danh sách giả kia nhất định phải là những người có tiếng tăm ở nước B và nước F." Thẩm Diên Dũng suy nghĩ.
"Yên tâm, chúng ta đã sớm chuẩn bị dang sách nhân viên khẩn cấp rồi, tôi có một ý nghĩ vô cùng mạo hiểm..." Hình Thiên dừng lại.
"Cậu nói xem." Thẩm Diên Dũng cũng lo lắng, dù sao nếu việc đàm phán giữa các quốc gia không tốt thì sẽ dẫn đến xảy ra vấn đề lớn.
Mà một khi xảy ra vấn đề lớn thì sẽ có người hoài nghi vị trí tổng thống.
Lần này, đối phương ra tay quá độc ác, dùng cách hi sinh nhân viên tình báo quan trọng của nước ta, đây là tổn hại đến lợi ích quốc gia.
Tuyệt đối không thể để loại người như vậy lên làm lãnh đạo quốc gia.
"Tôi muốn dùng cách nặc danh gửi danh sách cho Bộ trưởng Bộ ngoại giao của họ. Nếu như, danh sách trước đó cũng được gửi cho Bộ trưởng Bộ ngoại giao như vậy thì coi như sai lầm, nếu như không phải thì tôi nghĩ Bộ trưởng Bộ ngoại giao cũng sẽ không để người khác tranh công, chỉ cần nội bộ có mâu thuẫn thì chúng ta sẽ có cơ hội." Hình Thiên đề nghị.
"Cách này rất hay, tôi nhất trí. Tôi không quan tâm dùng cách gì, nhất định phải đảm bảo an toàn cho nhân viên tình báo nước ta. Mặt khác, vì xuất hiện nội gián, nên về đối nội, chúng ta không thể không thừa nhận thân phận của họ. Chúng ta sẽ cùng điều tra chuyện nội gián. Còn nữa, Bạch Nguyệt là cao thủ đàm phán, hội nghị ngày mai sẽ xác định chuyện này." Thẩm Diên Dũng bàn bạc.
"Được, trước tiên cứ như vậy đã, tôi sắp xếp máy bay, đêm nay sẽ đi nước B ngay."
"Đừng đi với tư cách cá nhân mà hãy dùng thân phận chính thức." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
"Được, bây giờ tôi đi Bộ ngoại giao đưa ra ngay phương án giải quyết." Hình Thiên trầm giọng nói.
Thẩm Diên Dũng ngắt điện thoại.
Bị điện thoại của anh đánh thức, Lưu San ngồi dậy, như có điều suy nghĩ nhìn anh.
Thật ra, làm tổng thống cũng thật đáng thương.
Cô thấy mỗi ngày anh đều ngủ không được sáu tiếng, thời gian nghỉ ngơi không nhiều, đủ loại việc.
Trách không được anh nói, anh cơ bản cả năm không nghỉ.
Đây không phải cả năm không nghỉ, mà là mỗi ngày đều tăng ca.
"Xin lỗi em, anh làm em thức giấc rồi, bây giờ anh đi phòng đọc sách, em ngủ tiếp đi." Thẩm Diên Dũng hôn lên trán Lưu San một cái, rồi vội vã đi ra ngoài.
Cô thấy sắc mặt anh rất kém, lông mày nhíu chặt
Trong lòng hơi đau.
Thẩm Diên Dũng phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, vinh dự của dòng họ, sứ mệnh của quốc gia, còn có rất nhiều sinh mạng và hạnh phúc của họ.
Cô cũng không ngủ được, cô nghĩ có lẽ có thể vì anh chia sẻ một chút, ít nhất cô nên ở bên cạnh anh.
Cô rời giường, định đi phòng đọc sách thì nhìn thấy Hoa Tiên vẻ mặt vội vã đi tới phòng đọc sách, nên cô đứng nguyên tại chỗ.
"Cô Lưu." Âm thanh của Nam Cung Nguyệt vang lên.
Lưu San xoay người, nhìn thấy Nam Cung nguyệt, trong lòng cảnh giác.
Thẩm Diên Dũng nói người này đã không còn là Nam Cung Nguyệt trước kia.
Quả nhiên tâm cơ của Hoa Tiên rất sâu, nếu Bạch Nguyệt không nói, cô cũng không nghĩ ra. Sau khi được Bạch Nguyệt nhắc nhở, cô cũng cảm thấy người này khiến người ta rùng mình.
Nhưng Bạch Nguyệt cũng đã nói, nhìn thấu mà không nói thẳng ra."Có chuyện gì thế?"
"Cô chủ tổng thống và tổng thống có chuyện quan trọng cần bàn bạc, cô không nên đi vào thì hơn." Nam Cung Nguyệt khẽ cười, nói.
"Tại sao tôi không được đi vào?" Lưu San thốt lên.
Nam Cung Nguyệt không nói gì, cúi đầu.
Lưu San không muốn đối mặt với cô ta nên quay về phòng mình.
Nếu như sau này cô muốn ở cùng Thẩm Diên Dũng, cô nên học Hoa Tiên chia sẻ vì anh.
Cô không thể trốn ở phía sau Thẩm Diên Dũng hưởng thụ cuộc sống an nhàn, như thế chính cô cũng cảm thấy Thẩm Diên Dũng cần cô làm gì.
Nghĩ thông suốt rồi, cô mặc quần áo, đi đến cửa phòng đọc sách, gõ cửa một cái.
"Vào đi." Âm thanh của Hoa Tiên truyền tới. Nhìn thấy Lưu San, cô ta hơi sững sờ. Cô ta còn tưởng là người đưa bữa ăn khuya, nhưng ngay lập tức cô ta mỉm cười: "Có phải chúng tôi thảo luận quá lớn tiếng hay không, thật xin lỗi."
Lưu San lắc đầu, ngồi xuống ghế sô pha: "Tôi muốn đến dự thính."
Thẩm Diên Dũng nhìn cô, mỉm cười, cũng chỉ có cô mới có thể dưới tình huống này mang đến cho anh một chút ấm áp.