Chương 889: Anh Ấy Hạnh Phúc Chúng Ta Mới Càng Hạnh Phúc Hơn
CHƯƠNG 889: ANH ẤY HẠNH PHÚC CHÚNG TA MỚI CÀNG HẠNH PHÚC HƠN
Trong lòng Bạch Nguyệt rất buồn bực, giống như có một cây gai đâm vào, chỉ cần đụng vào trừ đau đớn ra cũng chỉ có nhức nhối không thôi.
"Chị sẽ tìm Hình Thiên nói cho rõ ràng." Bạch Nguyệt nặng nề nói.
Nước mắt của Mục Uyển rơi ướt đẫm khuôn mặt, gật đầu nói: "Cảm ơn chị, ngoài ra chị đừng nói với anh ấy em đã đến nói với chị những chuyện này. Anh ấy không muốn để chị biết, sợ chị áy náy và lo lắng."
"Chị biết." Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Mục Uyển cảm ơn Bạch Nguyệt một lần nữa, sau đó đi ra khỏi phòng của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cảm thấy nghẹt thở, cô hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi giường, khoác áo vào, đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, hoa tuyết bay phất phơ trong gió.
Ba năm nay, cô thường xuyên nhớ về một số ký ức, có thể là từ trong tiềm thức không muốn thôi miên bản thân nên dần dần đều cô đều nhớ lại tất cả những gì nên nhớ và không nên nhớ.
Cô áy náy đối với Thẩm Diên Dũng là bởi vì cô bảo vệ Hình Thiên.
Cô áy náy với Lưu San là vì cô đã hại cô ấy và Thẩm Diên Dũng chia xa, cho nên hai người mới có những giày vò sau này.
Cô có lỗi với Hình Thiên là vì cô kiên trì thả Thẩm Diên Dũng ra.
Cô đau lòng Mục Uyển tất cả cũng là vì cái nghiệt do cô gây ra.
Cô không biết phải làm sao, cô sợ rồi.
Cô sợ bởi vì một câu nói của cô sẽ khiến cho Hình Thiên và Thẩm Diên Dũng thực sự nổi lên xung đột. Một khi đã xảy ra thì sẽ không ngăn cản được, nếu không phải là Hình Thiên chết thì Thẩm Diên Dũng sẽ mất mạng.
Một người là anh trai của Cố Lăng Kiệt, bạn của cô.
Một là người yêu của người bạn thân nhất của cô.
"Em sao thế ?" Giọng nói của Cố Lăng Kiệt vang lên.
Bạch Nguyệt xoay người lại nhìn anh, ánh mắt tràn đầy ý cầu cứu: “Em không biết phải làm thế nào? Em luôn cảm thấy là em đã hại Hình Thiên và Mục Uyển. Nếu Hình Thiên không thả Thẩm Diên Dũng ra, Mục Uyển sẽ không bị hãm hại, cô ấy sẽ không chia cách với Hình Thiên."
"Có lẽ cô ấy rời khỏi Hình Thiên cũng là chuyện tốt. Thật ra Hình Thiên luôn muốn cô ấy tự do." Cố Lăng Kiệt trấn an cô nói.
Anh nắm chặt tay Bạch Nguyệt nói tiếp: “Mỗi thời mỗi khác, những chuyện em làm đều là những lựa chọn tốt nhất vào lúc đó. Dù sao cũng không ai có thể đoán được chuyện tương lai. Lúc đó chúng ta cũng ngờ bọn họ sẽ quay lén Mục Uyển. Em đừng gánh hết trách nhiệm lên người mình. Em đừng quên mỗi một quyết định của em đều có anh tham dự vào. Có chuyện gì thì chúng ta phải cùng nhau gánh vác."
Bạch Nguyệt cảm động, tiến lên một bước ôm Cố Lăng Kiệt, tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh của anh: “Tiếp theo chúng ta phải làm sao? Hình như Hình Thiên muốn từ bỏ."
"Nguyệt à, anh cho rằng Thẩm Diên Dũng cũng không muốn làm tổng thống. Lúc đó anh ta làm tổng thống đó là vì áp lực của gia tộc. Theo anh thấy anh ta làm tổng thống chẳng qua là vì bản thân mình và Lưu San có thể đến được với nhau. Nhưng anh ta không muốn làm tổng thống thì có nghĩa là người khác cũng không muốn làm, chuyện này còn tồn tại quá nhiều điều khó lường. Chuyện chúng ta có thể làm là phải trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể quyết định và xoay đổi cục diện được." Cố Lăng Kiệt rất lý trí nói.
Bạch Nguyệt nghe anh nói xong, như bừng tỉnh ra: “Đúng, chỉ cần chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn thì có thể ngăn cản rất nhiều chuyện."
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Bây giờ anh đang liên hệ với bà Lanka của nước Trung Hòa, có được sự ủng hộ của nước Trung Hòa thì tất cả các nước quốc gia trong khối Trung Hòa sẽ là hậu thuẫn kiên cường và vững chắc của chúng ta."
"Được, em đi với anh."
Cố Lăng Kiệt mỉm cười: “Trước hết em hãy nghỉ ngơi cho khỏe đã, đối với anh cơ thể em mạnh khỏe mới là điều quan trọng nhất."
Bạch Nguyệt cũng biết bản thân đang còn ở cữ, nhưng do cô lo lắng quá mới nói thế: “Vậy anh phải liên lạc với em thường xuyên đấy nhé."
Cố Lăng Kiệt cốc nhẹ vào mũi cô: “Cho dù thế nào cũng phải đợi qua Tết anh mới có chuyên viếng thăm đến đó. Em rảnh, chứ chưa chắc người ta đã rảnh."
"Ồ." Bạch Nguyệt thở dài một hơi, tại cô quá sốt ruột: “Hình Thiên sẽ ly hôn với Mục Uyển chứ?"
"Ừm, mùng mười sẽ mở cuộc họp báo công bố chuyện này."
"Bản thân cô ấy không có gì sai, hơn nữa em có thể nhìn ra cô ấy rất quan tâm Hình Thiên. Chúng ta đừng đối xử tệ với cô ấy, có thể cho nhiều hơn thì cố gắng cho cô ấy nhiều hơn."
"Hình Thiên nói, trước tiên cho cô ấy 150 tỷ. Nếu như không đủ sẽ đưa thêm, để cho cô ấy không phải lo lắng về vấn đề ăn mặc. Dù sao tuổi của cô ấy cũng còn nhỏ, sau khi ra ngoài chắc hẳn có thể thích nghi với cuộc sống bên ngoài nhanh chóng, cũng như từng thích nghi với thân phận phu nhân tổng thống vậy."
Bạch Nguyệt gật đầu: “Cô ấy là vật hy sinh chính trị, hy vọng cô ấy có thể buông bỏ được, cuộc sống mới tự do, phóng khoáng được. Anh tìm người bảo vệ cho cô ấy, như thế chúng ta mới có thể yên tâm hơn."
"Hình Thiên đã sắp xếp rồi, anh ấy nói nhà họ Hạng bên kia sẽ không bỏ qua cho cô ấy nên đã tìm người âm thầm bảo vệ, đồng thời cũng đã giúp cô ấy mai danh ẩn tích rồi."
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi: “Hình Thiên làm rất chu đáo, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hai người bọn họ cũng rất đẹp đôi."
"Hình Thiên không yêu cô ấy. Nếu hai người ở cạnh nhau cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi, hai người tách ra như vậy biết đâu lại là chuyện tốt." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt lóe lên sâu xa nhìn Bạch Nguyệt.
"Mục Uyển là một cô gái tốt, bên phía Hình Thiên chúng ta cũng nên giúp anh ấy để ý một chút, anh ấy hạnh phúc chúng ta mới có thể hạnh phúc hơn."
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ mang cơm đến ăn chung với em."
"Hôm nay anh không cần ăn cơm với em đâu, anh ăn cơm chung với mấy người Hình Thiên đi, lúc nào chúng ta cũng có thể ở bên nhau mà." Bạch Nguyệt đẩy Cố Lăng Kiệt ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt hôn cô một cái sau đó mới đi ra ngoài.
Bởi vì Bạch Nguyệt đang ở cữ nên tạm thời không thể ra ngoài được, cũng không thể xài điện thoại di động, suy nghĩ một hồi cô cảm thấy có mấy lời muốn nói với Hình Thiên, nếu nhắn tin sẽ tốt hơn, cũng tránh được lúng túng cho cả hai.
Cô lấy di động từ ngăn kéo ra, gửi tin nhắn đi, chỉ là vài câu đơn giản: “Hình Thiên, anh chấp chính năm năm nay, đất nước bước lên con đường phồn hoa và ổn định mới. Anh làm rất tốt, em hy vọng anh tiếp tục làm tổng thống, chúng ta cùng nhau cố lên!"
Hình Thiên đang chơi game, nhìn thấy tin nhắn của Bạch Nguyệt anh ngẩn ra.
"Bác à, bác chết rồi. Bác đợi một chút con sẽ báo thù cho bác." Thủ Thủ vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình game.
Hình Thiên nhìn về phía gian phòng của Bạch Nguyệt, anh nắm chặt di động nhìn rất lâu.
Mục Uyển lại đứng cách đó không xa nhìn Hình Thiên.
Anh chưa từng nhìn cô như vậy. Ánh mắt đó trong chớp mắt có thể thay thế muôn vàn lời nói thể hiện sự lưu luyến, tình cảm, lòng bao dung, sự đau lòng cùng phức tạp của anh.
Lòng cô xót xa, không biết là xót xa cho Hình Thiên, hay là…cô đang ghen.
Quên đi, anh lặng lẽ bảo vệ Bạch Nguyệt, cô cũng không than trách không hối hận bảo vệ anh. Không cần hồi báo, mới có thể không cảm thấy tủi thân, cô hơi cong môi quay người đi ra ngoài.
Cô gọi một cuộc điện thoại: “Thịnh Duật, là em, Mộc Uyển."
"Ừm." Hạng Thịnh Duật đáp lại: “Em có khỏe không?"
"Rất tốt, Hình Thiên và em sắp ly hôn rồi." Mục Uyển nói.
"Chúc mừng em, Lục Bác Lâm cũng đã ly hôn với dì út rồi, ngay ngày hôm nay."
Mục Uyển hít sâu một hơi: “Anh còn thích em không?"
Hạng Thịnh Duật im lặng, có một số ký ức hiện lên trong đầu, là ngày tháng bị bụi thời gian vùi lấp, hay là hiện thực quá tàn khốc. Từ trong lịch sử quá khứ bị đào ra có thể không nhuốm bụi trần được sao?
Mục Uyên mỉm cười: “Em vẫn là con gái, anh có cần em nữa không?"