Chương 829: Buông Bỏ Chấp Niệm Thì Ai Cũng Nhẹ Nhõm
CHƯƠNG 829: BUÔNG BỎ CHẤP NIỆM THÌ AI CŨNG NHẸ NHÕM
"Cô chủ." Tiểu Hạ đến, vừa cười vừa nói: "Các nguyên liệu nấu ăn cô cần đã được giao đến. Khi nào cô nấu ăn ạ?"
Bạch Nguyệt nhìn đồng hồ. Bây giờ là 10h20 rồi, đến giờ nấu cơm rồi: "Bây giờ tôi đi làm, em trông chừng Thủ Thủ nhé."
"Vâng, cô chủ, hoa và hạt giống cô cần cũng đã được giao đến rồi. Em để tất cả trên bàn. Những hạt giống này nên được trồng sớm, nếu không sẽ dễ bị héo mất." Tiểu Hạ nhắc nhở.
"Tôi biết rồi. Cảm ơn." Bạch Nguyệt quay về, vừa vào đến sân, gặp Tống Tâm Vân vừa đi công tác về, trông thấy Bạch Nguyệt, bà nở nụ cười: "Thủ Thủ đâu, mẹ nhớ thằng bé quá."
"Mẹ, mẹ về rồi. Thủ Thủ đang chơi ở sân sau."
"Ừ ừ, mẹ gặp thằng bé trước rồi lát nữa đến nấu ăn sau." Tống Tâm Vân nói với tâm trạng rất tốt.
"Mẹ đi công tác lâu như thế cũng mệt rồi. Hôm nay để con nấu cho. Mẹ đi gặp Thủ Thủ đi, thằng bé sẽ rất vui khi thấy bà về đó, hay hỏi đến bà lắm." Bạch Nguyệt vừa nói vừa cười.
"Thế sao, mẹ đã mua một món quà cho Thủ Thủ. Thằng bé chắc sẽ rất thích. Mẹ mua một chiếc xe nhỏ có thể lái được. Mẹ mang cho nó trước. Lát nữa mẹ sẽ được ăn món con nấu, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi. Mẹ ở bên Mỹ ngày nào cũng phải ăn bít tết với hamburger, sắp ngấy đến nơi rồi.”
"Vậy con đi nấu luôn, nhanh thôi ạ." Bạch Nguyệt nói xong, thấy những người lính nhấc chiếc xe nhỏ khỏi xe, là một chiếc xe ô tô điện và một chiếc xe máy điều khiển.
Thủ Thủ nhìn thấy chắc sẽ rất vui: "Cảm ơn mẹ."
"Ai ya, không cần cảm ơn." Tống Tâm Vân vui vẻ ra sân sau, liền nhìn thấy Thủ Thủ đang chơi bóng: "Thủ Thủ, bà nội về rồi đây."
Thủ Thủ nhìn Tống Tâm Vân rồi chỉ vào bà ấy, bi bô gọi: "Bà ơi, bà ơi."
Tống Tâm Vân đón lấy Thủ Thủ rồi hôn hai cái lên má thằng bé: "Đi nào, bà mua cho con một món quà. Chúng ta cùng đi xem nhé."
"Quà." Thủ Thủ học được thêm từ mới.
"Đúng rồi, một món quà." Tống Tâm Vân đưa Thủ Thủ đi xem xe.
Thủ Thủ nhìn thấy chiếc xe, mắt sáng ngời: "Xe, xe."
Tống Tâm Vân đặt Thủ Thủ vào trong xe, mặc kệ cậu nhóc có nghe hiểu hay không, vẫn nói: "Đây là công tắc, đây là vô lăng. Con có thể điều khiển tay lái để điều chỉnh hướng. Đây là lùi xe, hoặc có thể sử dụng điều khiển từ xa để điều khiển trực tiếp, Thủ Thủ tự lái xe trước nhé, bà sẽ sử dụng điều khiển từ xa khi con muốn rẽ. "
Thủ Thủ liếc nhìn Tống Tâm Vân, vẻ mặt như không hiểu gì cả.
Tống Tâm Vân bật thiết bị và xe của Thủ Thủ bắt đầu di chuyển. Bà đi theo xe để bảo vệ Thủ Thủ. Khi rẽ, không cần bà nhấn điều khiển từ xa, Thủ Thủ đã tự biết xoay vô lăng.
"Thủ Thủ thông minh quá, không ai dạy, đã tự biết lái xe rồi." Tống Tâm Vân khen ngợi.
Thủ Thủ thực sự rất thông minh, tự mò mẫm trong khi lái xe, còn biết bấm còi, mở đèn xe, mở nhạc, chơi rất vui vẻ.
Bạch Nguyệt đã làm xong món cá trắm hấp bia, thịt kho tàu, trứng xào cà chua, cà rốt thái sợi, canh đậu phụ cá diếc, ra ngoài thấy Thủ Thủ vẫn đang chơi lái xe.
Tống Tâm Vân ngay lập tức nói với Bạch Nguyệt vẻ tự hào: "Thủ Thủ thực sự rất thông minh, không cần phải dạy, cũng tự biết lái xe rồi."
"Vâng, thằng bé rất thích ô tô, chứ không phải thích bình thường nữa rồi. Sau này lớn, đưa đến một xưởng sản xuất ô tô để nghiên cứu xe hơi." Bạch Nguyệt vừa nói vừa cười.
"Ha ha.” Tống Tâm Vân mỉm cười âu yếm.
"Mẹ ơi, con đi trồng hoa đây." Bạch Nguyệt chào.
"Ừm." Tống Tâm Vân vẫn nhìn Thủ Thủ với nụ cười trên môi.
Bạch Nguyệt cầm hạt giống hoa đi đến vườn nhỏ ở bên cạnh, sắc mặt cô hơi trầm xuống. Bây giờ, Thẩm Diên Dũng chắc chưa đến nước D, cũng không biết giữa hai người họ xảy ra chuyện gì.
"Cô chủ, cô có chuyện gì phiền lòng à?" Lâm Thư Lam đến giúp đỡ và hỏi với vẻ lo lắng.
"Ừm? Biểu hiện của tôi rõ ràng thế à?" Bạch Nguyệt cười ngượng nghịu.
"Cô đã đào hố đất rồi, nhưng lại không đặt hạt giống nào vào." Lâm Thư Lam nhắc nhở.
"Ồ." Bạch Nguyệt lại thả hạt hoa vào: "Thư Lam, tôi hỏi em một câu nhé, ví dụ, bạn yêu A, A đi tù rồi, bạn sẽ yêu B và bắt đầu một cuộc sống mới với B không?"
"Em không biết. Quá nhiều biến số trong cuộc sống, có thể là do sự cô đơn trong một thời gian dài, sẽ dễ bị người khác làm cảm động.
Em từng quen một cô gái đang học nhiếp ảnh. Cô ấy có bạn trai khi còn học đại học. Cô ấy đưa bạn trai về nhà. Gia đình cô ấy coi thường nhà chàng trai vì nhà anh ta nghèo nên đã phản đối hai người bọn họ. Cô ấy và người con trai đó đã bỏ trốn. Hai người đến sống ở một thành phố khác, mở một tiệm chụp ảnh, tiền không kiếm được mà còn lỗ. Lúc này, chàng trai vì muốn ở cạnh cô gái, nên đã đi ăn trộm rồi bị bắt ngồi tù rồi.
Còn cô gái kia ở thành phố không người quen, không thân thích nên đã trở về quê. Bố mẹ cô ấy giới thiệu cho cô ấy một người để tìm hiểu, cô ấy đi xem mắt rồi kết hôn, lấy một người đàn ông lớn hơn khoảng vài tuổi. Hai người sinh được một cậu con trai, chồng cô ấy suốt ngày uống rượu, cô ấy cũng yêu chồng rất nhiều. Em không thể hiểu điều đó, chỉ có cô ấy hiểu điều đó mà thôi. Nói rằng cô ấy không có tự trọng, cô ấy liều mình kiếm tiền cho chồng tiêu, chồng đi ra ngoài cả ngày không thấy bóng dáng đâu, thật khó hiểu.” Lâm Thư Lam thở dài.
"Cảm xúc giống như người uống nước, nóng hay lạnh chỉ có bản thân tự biết. Có lẽ, tôi quá lý trí, mà lý trí thì có thể không phải là tình yêu đích thực. Tôi nghĩ, mình nên đặt sự cố chấp xuống." Bạch Nguyệt thở dài.
"Cô chủ, cô muốn rời xa thủ trưởng sao? Sự ra đi của thủ trưởng cũng không thể trách được. Cô cũng biết ngài ấy bị bệnh nặng, lại không muốn cô gặp nguy hiểm. Ngài ấy thà hy sinh bản thân cũng không muốn cô phải hy sinh." Lâm Thư Lam lo lắng nói.
Người mà Bạch Nguyệt nói vốn không phải là bản thân và Cố Lăng Kiệt. Nghe những gì Lâm Thư Lam nói, có vẻ như Lâm Thư Lam biết rất rõ điều đó.
"Em biết năm đó tại sao tôi lại rời đi sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
Lâm Thư Lam gật đầu với đôi mắt đỏ hoe: "Em biết, bà chủ vẫn luôn thuyết phục cô, nhưng cô đã quyết định đi, bà chủ cũng phải đồng ý. Cô tức giận, giận dữ vì thủ trưởng đi mà không nói lời từ biệt, nhưng thủ trưởng không muốn cô gặp nguy hiểm."
Bạch Nguyệt im lặng lắng nghe, trong lòng có một cảm giác chua chát: "Tại sao tôi lại gặp nguy hiểm? Anh ấy bị bệnh nặng như thế nào?"
"Rất nặng. Bị chảy máu liên tục. Có thể sẽ không qua nổi một tháng. Cô chủ đã tìm thấy một tổ chức nghiên cứu nước ngoài, muốn sử dụng vũ khí sinh học để dẫn họ ra ngoài đi cứu thủ trưởng. Cô chủ, vũ khí sinh học đã nghiên cứu thuốc giải độc. Mọi người ở bên đó biết, thì họ chắc chắn sẽ quay lại đối phó với cô chủ, vì vậy thủ trưởng ra đi." Lâm Thư Lam giải thích.
Bạch Nguyệt hiểu được một chút, đôi mắt mờ đi, thì thầm: "Không phải tôi tức giận, mà là tuyệt vọng, nghĩ rằng anh ấy sẽ chết. Tôi không thể chịu đựng được chuyện như vậy, vì vậy tôi đã lựa chọn thôi miên. Nếu như không thôi miên, quên đi những việc đó, thì tôi không thể tiếp tục sống được. "
"Hả?" Lâm Thư Lam nhìn Bạch Nguyệt với vẻ mặt ngạc nhiên: "Thôi miên, mất trí nhớ?"
Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, không nói gì và tiếp tục trồng hoa.
Lâm Thư Lam nhìn Bạch Nguyệt, chẳng trách, cô cảm thấy rằng cô chủ trở lại lần này hơi khác so với trước đây. Hóa ra cô đã quên đi quá khứ, quên đi tất cả, không còn có quá nhiều gánh nặng, dường như ít nặng nề hơn.
"Cô chủ và thủ trưởng đều là những người tốt, chắc chắn sẽ hạnh phúc mãi mãi." Lâm Thư Lam nói.
"Tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng làm cho mình hạnh phúc." Bạch Nguyệt nói với giọng quyết tâm.
"Cô chủ, thủ trưởng đã trở về rồi." Tiểu Hạ đến gọi Bạch Nguyệt dùng bữa tối.
Bạch Nguyệt đặt chiếc cuốc nhỏ xuống, lập tức đi về phía nhà...