Chương 629: Phẩm Hạnh Đâu
CHƯƠNG 629: PHẨM HẠNH ĐÂU
Trong mắt Thẩm Diên Dũng lộ vẻ kích động, sau đó nâng cằm của cô lên, hôn lên trên môi của cô.
Lưu San vốn vừa nói ra miệng đã hối hận, cảm thấy mình quá kích động, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Nhưng cô thấy Thẩm Diên Dũng kích động như vậy thì trong lòng có cảm giác dịu dàng, như có thứ gì đó đang tan chảy.
Cô không biết gì cả nhưng có thể sinh đẻ, xem trước kia cô và Thẩm Diên Dũng làm một đêm đã mang bầu rồi đấy.
Cơ thể của cô tốt, cho nên Tiểu Bối cũng không mấy khi bị ốm, dường như tác dụng của cô chính là sinh con cho Thẩm Diên Dũng, nhưng nghĩ lại thì cô không cam lòng. Chẳng lẽ cô thành công cụ sinh con sao? Sau đó cô lùi lại một bước, nhìn thấy vẻ tươi cười tuyệt đẹp của Thẩm Diên Dũng, cô đành nuốt xuống lời định sửa lại vào cổ họng.
"Tiểu San, anh rất mừng, cuối cùng em cũng không phải là hòn đá." Thẩm Diên Dũng cong môi lên, trong đôi mắt đẹp của anh lóe sáng, càng tôn lên vẻ đẹp trai quá mức của anh.
Mắt Lưu San lóe sáng: “Cho dù tôi là tảng đá cũng có thể sinh ra một Tôn Ngộ Không, gấp cái gì?"
Thẩm Diên Dũng gõ vào đầu của cô một cái: “Cái gì mà Tôn Ngộ Không chứ? Anh cũng đâu phải là khỉ, đừng nói lung tung."
Lưu San cũng gõ một cái vào đầu anh: “Là anh nói tôi là tảng đá trước chứ."
Thẩm Diên Dũng ôm vai cô, kéo cô vào trong lòng mình, vui mừng nhìn cô: “Không nói thì em không phải sao?"
"Ừ." Lưu San đáp một tiếng, trên mặt thoáng ửng đỏ. Cô cảm thấy mình bây giờ hơi già mồm cãi láo, không giống mình, CÔ không thoải mái nên hắng giọng một cái, cúi đầu nhìn về phía con chó teacup trong tay, chuyển hướng suy nghĩ nói: "Nó thật ngoan, cũng không thấy kêu gì. Nó tên gì vậy?"
"Haji Bear, chó teacup, lớn lên cũng chỉ cỡ hai lòng bàn tay thôi." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Thật là đáng yêu." Lưu San ghé sát mặt vào bộ lông mềm mại của con chó nhỏ cọ cọ: “Đặt tên cho nó là gì được nhỉ? Hòn đá, hòn đá có được không?"
"Đã có một hòn đá như em rồi, thêm một hòn đá nữa thì anh sẽ mệt lắm. Cứ gọi là gấu lớn đi." Thẩm Diên Dũng nhẹ nhàng nói.
Lưu San cười: “Anh gọi con Haji Bear nhỏ như vậy là gấu lớn, chỉ số thông minh của anh đâu rồi? Người ta sẽ cười chết mất."
"Đây là nguyện vọng tốt đẹp của anh dành cho nó thôi." Thẩm Diên Dũng xoa đầu con chó.
Lưu San xoay người, không cho anh sờ: “Anh nói xem anh có ngốc không? Giống này quý là ở chỗ nó nhỏ. Nếu lớn thì không quý nữa. Gấu nhỏ nhà tôi chính là chưa trưởng thành, lúc này mới đáng yêu."
Thẩm Diên Dũng ở phía sau cô, ôm lấy cô và nhìn con chó nhỏ: “Sao lại là của nhà em được? Phải là của nhà chúng ta."
Anh dựa sát vào làm cho cô thấy nóng, cô cảm thấy còn tiếp tục như vậy nữa thì mình sẽ trở thành con sói đói mất, vội vàng nói lại chuyện chính: "Anh có biết người phía sau là ai à?"
"Ừ, cho em xem hình này." Thẩm Diên Dũng trở lại chuyện chính, lấy điện thoại di động ra, lật vài cái rồi đưa cho Lưu San: “Là hắn sao?"
Lưu San thò đầu qua và trợn tròn mắt nhìn: “Đúng là hắn, em đã nói hắn mặc quần áo của Vô Hình, không lừa anh. Hắn là ai?"
"Hắn không phải là người của Vô Hình, nhưng cũng có chút quan hệ với Vô Hình. Hắn là con nuôi của ông Đường ở bên ngoài." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Ông Đường? Là người của Vô Hình sao?"
"Ừ, một liên trưởng. Anh đã điều tra, những người khác không liên quan đến chuyện này, chắc chỉ có ông ta."
"Vậy..." Lưu San muốn nói lại thôi: “Anh chuẩn bị..."
"Em yên tâm, nếu ông ta giết chết mẹ em thì phải chịu trách nhiệm, anh sẽ đòi lại công bằng cho em. Sắp tới anh sẽ cho ông ta một nhiệm vụ, mười phần chết chín, cũng xem như ông ta chết quang vinh." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Chết quang vinh? Mẹ tôi cũng không chết quang vinh đâu, còn chết rất oan ức đấy. Tôi không thích ông ta, tại sao ông ta lại vô duyên vô cớ giết tôi." Lưu San khẽ nói và cúi đầu, nhưng chỉ là lẩm bẩm thôi. Cô cũng không muốn làm cho Thẩm Diên Dũng khó xử.
"Được, để cho ông ta chết chẳng được quang vinh." Thẩm Diên Dũng đáp ứng.
Lưu San chấn động ngẩng đầu nhìn anh.
Cô không ngờ anh lại đồng ý với cô về điều này: “Vậy, vậy... có thể ảnh hưởng tới anh không?"
"Người phụ nữ của anh chỉ có chút yêu cầu này mà anh còn làm không được, vậy làm người đàn ông của em làm gì. Em không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ giao cho anh là được." Thẩm Diên Dũng nói xong đón lấy con chó teacup trong tay Lưu San.
Con chó teacup nhìn về phía Lưu San sủa hai tiếng.
Lưu San từ trong khiếp sợ hoàn hồn: “Không phải anh nói tặng cho tôi sao?"
Thẩm Diên Dũng thả con chó xuống dưới đất: “Người bán chó nói đừng ôm con chó này ở trên tay, sẽ tạo thành thói quen khiến chúng lười hoạt động, cũng sẽ chết nhanh hơn. Cứ để cho nó chạy theo phía sau chúng ta thồi."
"À." Lưu San đáp một tiếng.
Cô cũng không phải là một người không nói đạo lý.
Thẩm Diên Dũng nhìn cô mỉm cười, dắt tay cô đi về phía trước.
Lưu San không yên tâm nhìn về phía sau, thấy con chó teacup lại chạy theo sau lưng bọn họ.
Lưu San cười ra tiếng: “Con chó này thật thông minh, biết đi theo người."
"Nói chính xác là nó biết đi theo anh. Em tưởng ai cũng giống em à." Thẩm Diên Dũng rũ mắt nói.
Hai tay Lưu San tạo thành tư thế chữ X: “Nói đủ chưa? Anh là ba chó, nó là chó con nên đương nhiên đi theo anh."
"Ý của em, em là chó à?"
"Tổng thống, phẩm hạnh của anh đâu? Anh không sợ bị người ta nghe được cười đến rụng răng à?"
Thẩm Diên Dũng mím môi cười: “Thật ngại quá, vật họp theo loài, anh bị em làm hỏng rồi."
"Anh còn muốn mặt nữa không thế?" Cô bước nhanh về phía trước. Thẩm Diên Dũng cười khẽ đi theo phía sau cô. Bởi vì một câu nói của cô mà tâm tình anh cực tốt.
Cô bằng lòng sinh con cho anh, vậy có phải cũng có nghĩa là cô đã thật sự tiếp nhận anh không?
Lưu San vào nhà trước, cảm giác hơi nóng liền phả vào mặt. Mặt cô cũng đỏ bừng, cởi quần áo bên ngoài và treo lên móc.
Thẩm Diên Dũng cũng đi đến, cởi áo khoác ngoài.
"Gấu lớn đâu?" Lưu San nhìn về phía sau lưng anh nhưng không nhìn thấy con chó nhỏ đâu. Cô nhìn ra phía ngoài cũng không thấy nó, lại nhìn về phía trong lòng Thẩm Diên Dũng, vẫn không có con chó nhỏ liền hỏi một lần: “Gấu lớn đâu?"
"Ngốc như em nên vứt đi rồi." Thẩm Diên Dũng đi về phía trên tầng với vẻ không để ý.
Lưu San có chút phiền não: “Vứt đi thì anh sẽ không dẫn nó về. Lòng nhân ái của anh ở đâu chứ?"
Thẩm Diên Dũng không hề tức giận, quay đầu nhìn cô: “Ngu ngốc, nó ở trong túi anh đây này. Em nhanh lên đây đi."
Lưu San nhìn về phía túi của anh, quả nhiên thấy con chó nhỏ ló cái đầu trắng nhỏ ra, nhìn cô với vẻ mong chờ.
Lưu San thở dài. Thẩm Diên Dũng một ngày không bắt nạt cô thì không được, thích thì nói là được rồi.
Cô cúi đầu đi theo anh lên tầng.
Hoa Tiên nghe được giọng nói của Thẩm Diên Dũng, từ tầng ba đi xuống, thuận tiện nhìn về phía túi của Thẩm Diên Dũng, cười vui vẻ: “Là con chó nhỏ sao? Thật nhỏ, thật đáng yêu."
"Ừ, tôi mua một con chó teacup. Có đôi khi Lưu San ở nhà sẽ buồn chán. Cô ấy ăn trưa muộn à?"
Hoa Tiên dịu dàng xoa con chó nhỏ trong túi của Thẩm Diên Dũng, khẽ nói: "Hơn hai giờ chiều cô ấy mới ăn cơm trưa, có cần em lùi bữa tối lại một chút không?"
"Chuyển đến tám giờ đi, cô đói cứ ăn trước." Thẩm Diên Dũng nói với vẻ giải quyết việc chung.