Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1110: Thật May Mắn, Em Đã Không Thích Anh Nữa Rồi.​




CHƯƠNG 1110: THẬT MAY MẮN, EM ĐÃ KHÔNG THÍCH ANH NỮA RỒI
"Lái xe." Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
"Để lại bình nước và cây dao lại cho cô ấy đi, nơi này quá nguy hiểm." Lã Bá Vĩ vội nói.
Hạng Thịnh Duật vứt cho cô khẩu súng, ngạo mạn nhìn thẳng vào mặt cô nói: "Bắn thẳng lên trời ba phát liên tiếp, anh sẽ cứu em."
Lã Bá Vĩ hơi sững sờ, để súng lại à?
Đó chính là có ý không muốn cho Mục Uyển xảy ra chuyện.
Anh ta vội vàng vứt lại hai bình nước cho Mục Uyển, cũng vứt luôn dao găm và bật lửa bên người cho Mục Uyển: "Ban đêm có thể có thú dữ, nhớ đốt lửa lên. Nếu được thì cô hãy ngủ trên cây, chỉ có ba ngày thôi, gắng gượng qua ba ngày này cô có thể trở về rồi."
Mục Uyển gật đầu.
Hạng Thịnh Duật chau mày, nhìn lướt qua cô.
Đến cuối cùng cô cũng không mở miệng xin tha sao?
"Anh còn tưởng rằng em đã thông suốt rồi, thế mà vẫn ngu xuẩn như vậy." Anh lạnh lùng nói.
"Ở trước mặt anh ai dám thông minh chứ?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Tự tìm đau khổ." Hạng Thịnh Duật nói.
Cửa đóng sập lại trước mặt Mục Uyển.
Cô nhìn bọn họ nghênh ngang rời đi.
Sở Nguyên nói, Hạng Thịnh Duật thích cô.
Sở Giản nói, Hạng Thịnh Duật thích cô.
Ngay cả Lã Bá Vĩ cũng nói, Hạng Thịnh Duật thích cô.
Đây là thích sao?
Nếu phải thì đây lại giống như chủ nhân yêu thích thú cưng của mình. Lúc cảm thấy bạn đáng yêu thì sẽ ôm bạn, đút cho bạn ăn, nuôi bạn lớn, cuối cùng cũng giết thịt bạn thôi.
Cô không có dư thời gian để lãng phí, cánh rừng lớn như vậy có thể thực sự sẽ xuất hiện thú hoang.
Cô nhặt súng, dao găm, bật lửa và bình nước dưới đất lên, sau đó đi vào rừng.
Trong rừng có rất nhiều chỗ đều lắp camera.
Cô cũng nghe thấy tiếng camera trên không, còn phải giám sát bảy mươi hai giờ nữa sao?
Nếu cô đụng phải thú hoang, Hạng Thịnh Duật có sai người đến, ít nhất cũng mất nửa giờ, nhưng mà thú hoang chỉ cần mấy phút là có thể xé xác cô, làm như vậy có tác dụng gì chứ? Có nhặt xác thì cũng chỉ nhặt được một đống phân mà thôi.
Chỉ là sự phản nghịch từ trong xương mà thôi. Hoặc là cô muốn tránh thoát vận mệnh bị Hạng Thịnh Duật ràng buộc hiện nay nên dọc đường đi cô cắt hết dây tín hiệu camera.
Hạng Thịnh Duật đến một chỗ biệt thự khác, đi thẳng vào phòng giám sát nói: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Dọc đường đi cô ấy đều cắt hết dây tín hiệu camera ." Sở Giản báo cáo.
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển trên màn ảnh: "Camera trên không, có mấy chiếc đi theo cô ấy?"
"Bây giờ chỉ có một chiếc."
"Điều thêm bốn chiếc đi theo cô ấy, ngoài ra tìm người đi theo, giữ khoảng cách trong vòng một trăm mét, nhưng đừng để cô ấy phát hiện." Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
"Vâng." Sở Giản đáp, thấy trên màn hình Mục Uyển dừng bước nhìn bầu trời: "Chắc hẳn cô ấy đã thấy camera trên không của chúng ta rồi, có cần để cho camera trên không của chúng ta rút lui trước không?"
Hạng Thịnh Duật nhìn màn ảnh chằm chằm, nhướng mày, trong mắt loé ra vẻ kinh hoàng: "Ngu xuẩn!"
Anh vừa dứt lời, Sở Giản đã thấy Mục Uyển giơ súng lên bắn camera trên không rớt xuống.
Trên màn ảnh trống rỗng, không có chỗ nào quay được Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật cắn răng: "Giám sát chặt chẽ mọi thứ, cần phải xác định được vị trí của cô ấy. Bây giờ hãy tính toán phương hướng cô ấy đi, phái mười người ra ngoài, sau khi tìm được phải thông báo cho tôi ngay lập tức."
"Thưa ngài." Sở Giản muốn nói lại thôi: "Nếu như để cô ấy biết mình được bảo vệ nghiêm ngặt như thế, cô ấy sẽ không sợ hãi, đến lúc đó sẽ mất đi ý nghĩa trừng phạt lần này."
Hạng Thịnh Duật sắc bén nhìn anh ta: "Cậu muốn nói gì?
"Ý của tôi là, cô ấy là người rất giảo hoạt, nếu biết bản thân chắc chắn an toàn thì càng sẽ không thỏa hiệp, mất đi ý nghĩ trừng phạt cô ấy. Nếu khiến cho cô ấy sợ hãi rồi, sau này cô ấy mới sẽ không dám ngỗ nghịch với ngài nữa." Sở Giản liều chết nói.
"Ai nói tôi muốn trừng phạt cô ấy." Anh chỉ là khó chịu trong lòng: "Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, các người cũng sẽ chôn cùng với cô ấy, còn không đi làm?"
"Vâng." Sở Giản cúi đầu, lập tức đi làm theo lời dặn.
Hạng Thịnh Duật đi ra từ phòng giám sát, Tư Ôn nhẹ giọng hô: "Tới dùng cơm đi, ăn no mới có sức làm việc."
"Không thấy ngon miệng." Hạng Thịnh Duật chau mày, trong mắt phủ một tầng lụa mỏng, anh cố gắng che giấu tâm trạng của mình: "Tôi bảo cô trừng phạt cô ấy, cô có thể làm cái gì đó đơn giản hơn một chút, cô ấy lại không phải là chiến sĩ, giết một con gà còn không được, cô lại cho cô ấy sống sót ở môi trường hoang dã?"
"Sao rồi? Em đây không phải là thấy anh chán ghét cô ấy, chỉ muốn xả giận thay anh mà." Tư Ôn không hiểu nói.
"Xả giận tôi cũng biết, còn cần cô sao?" Hạng Thịnh Duật buồn bực nói xong thì ngồi xuống ghế, uống một ly trà vừa pha xong.
Mới uống một hớp đã phun vào trong ly: "Cô pha trà gì mà khó uống thế? Pha cái khác đi."
Tư Ôn cầm lấy cái ly, nhẹ nhàng nói: "Tâm trạng anh không vui, muốn phát tiết với em à? Ai khiến anh giận thì anh đi tìm người đó, tìm em cũng không hết giận được…"
"Cô nói nhiều như vậy cũng nên ra ngoài rèn luyện ba ngày đi." Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
Tư Ôn hơi sững sờ nói: "Anh nói thật hay nói đùa đấy?"
Hạng Thịnh Duật liếc mắt nhìn cô ta: "Có lúc nào tôi nói đùa với cô chưa?"
"Anh... Đúng là… ?" Tư Ôn mất bình tĩnh.
"Trong vòng ba giây biến mất ngay khuất mắt tôi." Hạng Thịnh Duật nói chắc chắn.
"Tôi may mắn vì mấy năm trước bị anh từ chối, bây giờ tôi đã không thích anh nữa rồi, nếu không sẽ đau lòng chết thôi." Tư Ôn vứt lại một câu sau đó đi làm nhiệm vụ.
Hạng Thịnh Duật đợi một tiếng đồng hồ, sau đó lại đi vào phòng giám sát: "Tìm được người chưa?"
Sở Giản mặt lộ vẻ khó khăn nói: "Không hợp lý, cô ấy không đi qua những khu vực có gắn camera nữa, điều đó chứng minh phạm vi cô ấy có thể hoạt động chính là mấy đoạn đường trước đó. Nhưng mà trên mấy đoạn đường trước đó camera trên không đã giám sát hơn một giờ rồi, cũng đã rà soát mỗi nơi mấy lần nhưng vẫn không tìm được cô ấy."
"Người đâu, không phải đã phái đi ra ngoài sao? Có tìm được cô ấy chưa? Dù sao cũng phải phát hiện được dấu vết của cô ấy chứ?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Bây giờ họ vẫn chưa báo cáo cho tôi, hẳn là vẫn chưa tìm được."
"Chỉ có một chỗ như vậy mà tìm không được người?" Hạng Thịnh Duật nổi nóng, nhìn đồng hồ trên tay sau đó bước ra khỏi cửa nhìn về phía dãy núi lớn.
Trừ lần thứ nhất cô nổ súng bắn camera trên không ra thì không có tiếng súng nào vang lên nữa.
Chắc không phải cô tìm chỗ nào trốn hay là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi đó chứ?
Anh càng nghĩ càng không yên lòng, xoay người đi vào, ra lệnh với Sở Giản: "Tôi mang năm người đi ra ngoài, chắc cô ấy mang theo điện thoại di động ra ngoài nhỉ? Khai thông tất cả các tín hiệu, sau khi phát hiện được cô ấy thì phải gọi cho tôi ngay lập tức."
"Cô ấy mới đi ra ngoài hai tiếng nếu như ngài đi tìm cô ấy... Ba ngày đã nói trước đó…" Sở Giản nhắc nhở.
"Trong lòng tôi tự có cân nhắc." Hạng Thịnh Duật gằn giọng nói.
Anh dẫn người lên xe. Đi đến chỗ Mục Uyển xuống xe, tiến vào cánh rừng.
Trên mặt đất để lại rất nhiều vết chân lộn xộn.
Anh nhớ Mục Uyển mang giày cao gót, nhưng trên mặt đất lại không có dấu giày cao gót.
Màn đêm buông xuống.
Cũng đã tìm toàn bộ khu vực camera bị hỏng nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Mục Uyển.
"Có khi nào nào phu nhân đã bị thú hoang ăn thịt rồi không?" Có thủ hạ nói.
Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nhìn thủ hạ kia, con ngươi kịch liệt co rụt lại, sắc bén nói: "Cậu nói cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK