Chương 425: Cô Tin
CHƯƠNG 425: CÔ TIN
Phim rất hay, là đề tài yêu nước cháy bỏng, phim hành động, chủ yếu nói về nam chính cho rằng vợ sắp cưới chết rồi, liền đến châu Phi tự sa ngã, kết quả xảy ra chiến loạn, anh ta lấy danh nghĩa cá nhân mà đứng ra làm việc cho quốc gia, cứu vớt những người gặp nguy nan.
Ở giữa có một đoạn, Bạch Nguyệt xem mà rất đau lòng.
Nam chính nhiễm virus, lúc hôn mê bất tỉnh, mơ thấy vợ sắp cưới, nắm chặt viên đạn xuyên qua người vợ sắp cưới, khóc nói: “Em không quay lại.”
Lúc cô xem đoạn này, khóc lên, nước mắt làm mờ ánh mắt, nhìn cũng rất mơ hồ, nước mắt tí tách rơi, rất đau xót.
Sau khi cô đi, Cố Lăng Kiệt còn chán chường hơn cô, uống rượu, hút thuốc, nhập viện...
Nếu sau này, cô cũng không quay lại…
Cô không dám nghĩ, dựa vào vai Cố Lăng Kiệt, tương lai quá xa vời, cô không thể suy nghĩ cũng không thể nắm bắt, có thể làm, chỉ là trân trọng hiện tại.
Sau khi xem xong, Bạch Nguyệt có cảm giác chưa thỏa mãn: “Đúng là khá hay, rất muốn xem lại lần nữa.”
“Vậy mai chúng ta lại đến xem, loại phim tăng cường chủ nghĩa yêu nước này nên quay nhiều, chiếu nhiều hơn nữa.” Cố Lăng Kiệt cưng chiều nói.
“Vâng. Anh đói chưa?” Bạch Nguyệt hỏi, chủ động ôm lấy cánh tay Cố Lăng Kiệt.
“Chúng ta đi ăn đêm đi. Em muốn ăn gì?”
“Đi ăn buffet đi, có lẽ có khuyến mãi ăn đêm đó, để em lên mạng tra xem.” Cô mở mạng di động, lên APP, nhập ăn đêm, buffet, chọn chức năng tìm địa điểm gần đây, liền hiện ra rất nhiều quán.
“Em biết ở đâu, đi theo em.” Bạch Nguyệt kéo tay Cố Lăng Kiệt đi.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười đi bên cạnh cô.
Giờ đã gần 11 giờ, ngoài rạp chiếu phim vừa rồi, mọi người giải tán, trên đường thỉnh thoảng có xe chạy qua, giờ đã vắng tanh, rất yên tĩnh.
Ánh sáng đèn đường chiếu lên hai người, lưu lại một cặp bóng đen lên nên đường.
Bọn họ đi khoảng 1 phút, không ai nói gì, nhưng không hề cảm thấy cô đơn vô vị, đi qua cầu, một làn gió ẩm thổi qua, Bạch Nguyệt nhìn vè mặt hồ: “Em nhớ cuộc sống của chúng ta trước đây trên đảo hoang rồi.”
“Anh cũng thế.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt cười: “Cua ở đó thật tươi ngon.”
“Thịt lợn rừng nấu măng cũng rất ngon.” Cố Lăng Kiệt tiếp lời Bạch Nguyệt: “Nếu em thích, cuối tuần này chúng ta qua đó ở 2 ngày.”
“Được đó.” Cô nhanh chóng đồng ý, lấy điện thoại ra xem bản đồ, chính là ở gần đây, ngẩn cổ, nhìn về phía trước, nhìn thấy rồi: “Ở đó.”
“Ừ.”
Bọn họ đi về phía quán Dê béo, điện thoại của Bạch Nguyệt reo lên.
Cô thấy là số lạ gọi từ nước ngoài, đoán là lính đánh thuê mà Alan tìm, liền nghe máy.
“Xin chào, chúng tôi là Hỏa Diễm, có người nói cô cần chúng tôi.” Đối phương nói bằng tiếng anh.
“Phải, để lại mail cho tôi, chi tiết tôi sẽ gửi mail cho anh.” Bạch Nguyệt nói đơn giản rồi tắt máy.
“Ai đó?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ nói.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn Cố Lăng Kiệt, trong mắt có chút dao động, bình tĩnh giải thích: “Lưu San mất tích rồi, em nhờ người tìm cô ấy.”
“Cô ấy có thể mất tích có lẽ là chuyện tốt, không có tin tức chính là chuyện tốt, thông thường, em tìm được, người khác cũng có thể tìm được.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
“Chỉ sợ, cô ấy xảy ra chuyện em cũng không biết. Không nói cái này nữa, đi, chúng ta đi ăn đêm.” Bạch Nguyệt không muốn nói nhiều, sợ Cố Lăng Kiệt nhìn ra gì đó.
Cô kéo anh vào quán, lấy rất nhiều đồ ăn, xếp đầy một bàn.
“Em ăn được nhiều vậy sao?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ.
Bạch Nguyệt nhúng xiên thịt dê vào nồi lẩu: “Không phải còn có anh sao?”
Cố Lăng Kiệt cười cưng chiều, dịu dàng đáp một tiếng: “Ừ.”
Bạch Nguyệt ăn một nửa, mắt nhìn xung quanh.
Trước đây muộn thế này cô thường không ăn gì, đói rồi, liền đói cả đêm, đã thành thói quen rồi.
Không ngờ, nửa đêm ra ngoài ăn đêm còn ăn nhiều như thế.
“Sao vậy?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Miếng ăn là trời, ở đây, bầu trời thật rộng lớn.” Bạch Nguyệt nói đùa.
Cố Lăng Kiệt khẽ cười: “Chỉ cần em nguyện ý, anh có thể khiến bầu trời của chúng ta rộng lớn hơn của bọn họ. Vừa đẹp, nuôi em mập mạp, miễn cho người khác nhớ thương.”
“Ý của anh là, lúc em béo, sẽ không có ai thương nhớ? Em chỉ có vẻ bề ngoài thu hút người khác thôi sao?” Bạch Nguyệt híp mắt lại.
“Dùng vẻ bề ngoài thu hút người khác, sẽ không cưỡng ép em vào lúc đó.”
Bạch Nguyệt đỏ mặt: “Anh cũng biết mình cưỡng ép à?”
Vẻ mặt Cố Lăng Kiệt lúng túng, khẽ hắng giọng, hứa: “Anh sẽ tốt với em.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng, cô tin.
Sau khi ăn xong, ăn quá no, bọn họ đi bộ về rạp chiếu phim, xe còn đỗ bên đó mà.
Người trên đường càng ít hơn, trời tháng 10, buổi tối đã rất lạnh rồi, đặc biệt là khi vừa ra khỏi quá lẩu.
Cố Lăng Kiệt cởi áo khoác ngoài, quấn lên người cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh.
Anh chỉ mặc một chiếc áo vest sơmi, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài tuấn mĩ chút nào, hơn nữa còn thêm một phần ấm áp dễ gần.
“Cố Lăng Kiệt, đi về còn phải lái xe nửa tiếng nữa, quá xa rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, hôm nay chúng ta ở khách sạn đi.” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Ừ.” Anh nuông chiều nói: “Thuê ở gần đây sao?”
Bạch Nguyệt lắc lắc điện thoại: “Em tìm xem.”
Cô tìm khách sạn gần đây trên APP: “Gần rạp chiếu phim có một nhà nghỉ, giờ chúng ta qua xem.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt ôm lấy eo cô, kéo tới sát bên mình, hai người sóng vai đi.
Sáng sớm, lúc cô tỉnh dậy, Cố Lăng Kiệt còn chưa tỉnh, tối qua anh cũng mệt rồi, dù sao người mất sức cũng là anh.
Cô rón rén ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh, mở điện thoại, đăng nhập vào mail, thấy mail mà lính đánh thuê gửi tới.
“Bạn cô đã trả trước khoản đặt cọc, yên tâm, trước giờ chúng tôi thưa từng thất bại, ngày mai 196 giờ nước A chúng tôi sẽ đến, cô cần chúng tôi làm gì?”
Bạch Nguyệt trả lời. Xong xuôi, mới đánh răng rửa mặt, rời khỏi nhà tắm.
Cố Lăng Kiệt vừa tỉnh giấc, xuống giường, hôn lên trán cô: “Chờ anh chút, anh cùng em chạy thể dục.”
“Hôm nay không chạy cũng không sao, anh nghỉ thêm chút nữa đi.” Bạch Nguyệt đau lòng nói.
“Vậy cùng nhau ăn sáng.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Anh đi vào nhà vệ sinh.
Cô đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt nói, có phái người âm thầm bảo vệ cô, có lẽ là ám vệ, người thường rất khó phát hiện ra.
Cô muốn hành động độc lập, còn cần nhờ vả ám vệ đi theo mới được.
“Đang nghĩ gì thế?” Cố Lăng Kiệt ôm lấy cô từ phía sau.
“Ám vệ ở bên ngoài sao?” Bạch Nguyệt trực tiếp hỏi.
“Ừ, luôn ở đó, yên tâm.” Cố Lăng Kiệt không phủ nhận.
“Ở đâu thế? Trong xe? Hay là… trên đường?” Bạch Nguyệt nghi ngờ.
Cố Lăng Kiệt chỉ chỉ trên đường, trả lời: “Camera giám sát. Anh có thiên nhãn ở thành phố A, giống với thiên nhãn của Alan ở Anh.”