Chương 932: Tôi Và Anh Không Giống Nhau
CHƯƠNG 932: TÔI VÀ ANH KHÔNG GIỐNG NHAU
Mục Uyển bị dọa sợ, không quản được cái miệng, lập tức đẩy tay anh ta...
Sức lực của cô áp chế lại chống đỡ không được anh, ‘a’ lên một tiếng, móng tay cô bấm vào da thịt anh ta.
Anh ta làm cô đau, cô sẽ khiến anh ta đau hơn, đầu mày nhíu chặt.
Hạng Thịnh Duật gắt gao nhìn chằm chằm cô, gia tăng lực tay, dường như muốn bắt bằng được linh hồn lúc ẩn lúc hiện là cô.
Mục Uyển cắn chặt răng, quay mặt đi, sau khi thả lỏng thì cắn vào cổ anh ta, tàn nhẫn như muốn cắn đứt cổ anh ta.
Hạng Thịnh Duật nhìn thấu động cơ của cô nên một lần nữa giữ chặt má cô, Mục Uyển liền cào vào mặt anh ta.
Hạng Thịnh Duật né đi, trong mắt lướt qua một tia sắc bén, ngọn lửa bốc lên, anh ta dùng lực kéo khiến toàn thân cô bị lôi xuống ao.
Mục Uyển thuận thế vung một cái tát lên mặt anh ta, trên khuôn mặt trắng nõn lập tức xuất hiện ba vết máu.
Cái tát này đã hoàn toàn chọc giận anh.
Hạng Thịnh Duật bị Mục Uyển phản lại, ấn dưới ao, dễ dàng bắt được hai tay cô, đợi anh ta chuẩn bị tốt để cô ngồi xuống.
Mục Uyển chỉ cảm thấy đau đớn giống như bị tia chớp đánh trúng đại não, dường như đã tan rã chia năm xẻ bảy.
Không phải lần thứ hai sẽ không đau nữa sao?
Vì sao nỗi đau lại không hề giảm bớt mà lại giống như sóng biển cực lớn đập vào tảng đá, nham thạch đều bị giữ lại nghìn năm xuyên qua hàng trăm hang động.
Cô sốt ruột muốn đứng lên, vừa mới dịch chuyển Hạng Thịnh Duật liền nắm chặt eo cô, cưỡng chế đè cô xuống.
“A.” Mục Uyển hoàn toàn bốc hỏa, khàn giọng gào ra tiếng, hét khoảng một phút đồng hồ, gân xanh trên cổ, cánh tay nổi hết lên, giống như có một loại dáng vẻ kiêu ngạo từ miệng cô phát ra, mang theo tất cả sự xúc động, buồn bực.
Thân thể, lý trí, đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Cô có giãy dụa thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật bị cưỡng bức!
Cô giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
Cô càng bị ép buộc, Hạng Thịnh Duật càng biến thái.
Cô càng thống khổ, Hạng Thịnh Duật càng vui vẻ.
Cô đã đau khổ rồi, không cần để anh ta vui vẻ cười trên nỗi đau khổ của cô.
Suy nghĩ thay đổi 180 độ, cô quay đầu, chủ đông hôn lên môi Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật kinh ngạc một chút, lưng rõ ràng cứng đờ, lực trên tay cũng mềm nhũn, tay cô vùng ra khỏi tay anh ta muốn đứng lên.
Hạng Thịnh Duật bế cô lên để cô phải đối diện với anh ta.
Mục Uyển theo bản năng ôm lấy cổ anh ta, cảm thấy nhục nhã, khuôn mặt đỏ bừng, mím chặt môi.
Hạng Thịnh Duật cũng gắt gao nhìn chằm chằm cô, mồ hôi từ trên trán anh ta nhỏ xuống.
Cô chỉ đợi, đợi anh ta kết thúc thì cô cũng có thể thoát được khỏi bàn tay ác ma.
Nhưng, cô nhớ buổi chiều anh ta rất nhanh, cũng chỉ năm phút là xong, còn bây giờ lại rất lâu, lâu đến mức cô phải đợi đến tâm sức lao lực.
“Mục Uyển, thoải mái không? Chỉ cần em nói thoải mái thì bây giờ tôi sẽ thả em xuống ngay.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng.
Cô vẫn mím chặt môi như cũ, không nói lời nào cũng không phát ra âm thanh gì, ánh mắt lạnh thấu xương có thể đâm thủng trái tim người khác.
Hạng Thịnh Duật nhếch môi, vô cùng tà nịnh: “Em như này ngược lại lại khiến tôi rất thoải mái, có chuyện này tôi muốn nói với em. Ngày mai Hình Thiên sẽ đến nước Z, có một tổ chức khủng bố rất muốn giết anh ta, em nói xem anh ta sẽ sống hay sẽ chết?”
Mục Uyển kinh ngạc trừng lớn mắt: “Anh nói thật hay nói dối?”
“Đợi tin tức ngày mai có em sẽ biết tôi nói thật hay nói dối.” Hạng Thịnh Duật tự tin nói.
“Tổ chức khủng bố đó là do anh sắp xếp?” Mục Uyển hồ nghi hỏi.
“Đương nhiên không phải, loại chuyện vô não như thế này là do bọn thất học làm, nhưng khi bọn chúng hỏi tôi mua vũ khí, tôi đã nghe ngóng được.” Hạng Thịnh Duật nói rồi ngồi xuống.
Vào trong nước, Mục Uyển thả lỏng một chút, trước đó lưng cô luôn cứng đờ.
Anh ta cũng dừng động tác, biết rõ nhìn cô: “Muốn gọi điện cho Hình Thiên không?”
Mục Uyển không nói gì, cô cảm thấy Hạng Thịnh Duật sẽ không tốt như vậy, anh ta và Hình Thiên luôn đối lập nhau.
“Tự động đi, tôi ra rồi, cho em cơ hội này mật báo.” Hạng Thịnh Duật tà nịnh nói, khiêu khích nhìn Mục Uyển, không chút che dấu sự hèn mọn trong mắt hắn.
Mục Uyển nắm chặt nắm đấm, ánh mắt càng thêm sắc bén, cong môi lên, cánh tay trắng nõn ngọc ngà khoác trên vai anh ta: “Nếu như một tổ chức khủng bố có thể tiêu diệt được Hình Thiên thì anh cũng quá coi thường anh ấy rồi, có biết bao tổ chức khủng bố muốn đầu anh ấy, kết quả không phải đầu anh ấy vẫn đang yên ổn trên cổ đấy à?!”
“Em không tin tưởng vũ khí Hạng gia à? Đó là hàng mới nhất, đừng nói một Hình Thiên mà mười Hình Thiên cũng mất mạng.” Hạng Thịnh Duật chắc chắn nói, hếch cằm lên.
“Xem ra, tôi đã đánh giá cao chỉ số thông minh của anh rồi, vũ khí của anh mưu sát tổng thống nước A, anh cảm thấy Cố Lăng Kiệt sẽ tha cho anh sao? Tôi bảo đảm anh có mười cái đầu cũng sẽ mất mạng.” Mục Uyển cũng khẳng định nói.
Hạng Thịnh Duật cắn răng, nắm chặt eo Mục Uyển với lực rất lớn: “Em muốn tôi rơi đầu đến vậy sao?”
“Tôi chỉ nhắc nhở anh thôi, còn nữa, anh đã nhỏ rồi.” Mục Uyển nói lạnh như băng.
Hạng Thịnh Duật cười, cười một cách tùy tiện, ấn chặt gáy cô ép xuống khiến cô buộc phải cúi đầu, anh ta chặn môi cô lại, dùng sức hôn.
Nhưng không lâu, chỉ mười giây Hạng Thịnh Duật liền thả cô ra, gắt gao khóa chặt cô: “Biết không? Tôi thích dáng vẻ này của em, tính cách không chịu thua, âm thầm vụng trộm sau lưng, Mục Uyển, chúng ta vẫn luôn là một loại người.”
“Tôi và anh không giống nhau.” Mục Uyển lạnh thấu xương nói.
Anh ta vì vương mà sinh.
Cô vì bảo vệ mà sinh.
Anh ta giết người man rợ, vô tâm vô phế, không có tình cảm.
Cô không muốn giết người, có tâm có ruột, có tình cảm.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật đỏ ngầu nhìn cô, cơ bụng dưới tác dụng của lực từng cái từng cái lồi ra, mỗi lần nhấn xuống như muốn đánh tan vẻ mặt kiêu ngạo của cô.
Không, cô có sự kiên trì của mình, có sự kiêu ngạo mà cô buộc phải bảo vệ.
Hạng Thịnh Duật rong ruổi rất lâu, có vài lần suýt chút nữa đã..., anh ta cố ý ra ngoài, dừng một lúc lâu rồi lại tiếp tục tàn sát.
Khi kết thúc đã là một tiếng sau.
Mục Uyển không còn chút sức lực, nằm bò trên ao không muốn cử động.
Hạng Thịnh Duật cũng không đi, ôm cô lên người.
Mục Uyển vung tay ra.
Hạng Thịnh Duật nắm chặt tay cô, cong môi lên, rõ ràng vừa mới qua cái kia, người dùng sức cũng là anh ta nhưng dáng vẻ cường tráng như trâu kia lại đưa một tay ra giữ chặt đầu cô, muốn cô dựa vào vai anh ta.
Người anh ta quá nóng, không mặc quần áo.
Cô cũng không mặc quần áo, da thịt và da thịt kề sát vào nhau giống như hai con rắn đang dây dưa.
Mục Uyển sức lực không bằng anh ta, cô thật sự không còn chút sức lực nào nữa, như Hạng Thịnh Duật nói, cơ thể cô chỉ bằng 1% của anh ta.
Cô không giãy dụa nữa, dựa vào người anh ta, nhắm mắt lại.
Hạng Thịnh Duật ôm cô đứng dậy, Mục Uyển kinh ngạc giữ lấy gáy anh ta, không vui nói: “Anh lại muốn làm gì?”