Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1099: Nói Như Vậy, Quả Thực, Thoải Mái Hơn Nhiều​




CHƯƠNG 1099: NÓI NHƯ VẬY, QUẢ THỰC, THOẢI MÁI HƠN NHIỀU
Bowie không chờ cô nói chuyện, cúp điện thoại rồi.
“Cô ấy nói thế nào?” Hạng Thịnh Duật hỏi, lắc lắc ly rượu trong tay. Xem ra không đếm xỉa tới.
“Cô ấy nhìn trúng Lữ Bá Vĩ và An Kì, bảo là muốn sau khi trở về đưa tiền cho tôi.”
Hạng Thịnh Duật cười nhạo một tiếng. “Sau khi cô ấy trở về cũng không có tiền cho anh.”
Nói đến đây, sắc mặt Hạng Thịnh Duật có mấy phần không tốt, gọi điện thoại cho Mục Uyển: “Em nói với Bowie sau khi trở về đưa tiền cho anh ta sao?”
“Ừ.”
Hạng Thịnh Duật híp mắt lại: “Em không chuẩn bị trả tiền lại cho Hình Bất Hoắc nữa sao?”
Mục Uyển thở dài một cái, trầm tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ: “Tôi không còn tiền nữa, trước kia dùng tiền quá nhiều, chờ sau khi trở về, tôi cũng phải cố gắng kiếm tiền, làm chút nghề tay trái.”
“Rốt cuộc có trả tiền cho Hình Bất Hoắc không, em vẫn chưa trả lời tôi?” Hạng Thịnh Duật truy hỏi.
“Đương nhiên phải trả, nếu không tôi làm nghề tay trái làm gì.” Mục Uyển nói.
Đôi mắt Hạng Thịnh Duật hơi nới lỏng ra, nói: “Lần đó ở nước Z, nếu như em không quấy rối, tất cả khu mỏ của nước Z đều vào tay tôi, tài sản bây giờ của em cũng đã tương đương toàn bộ quốc gia rồi.”
Tài sản tương đương toàn bộ quốc gia là anh ta, có được không?
“Trên thế giới có thuốc hối hận để uống không?” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Hạng Thịnh Duật nâng nụ cười lên: “Bây giờ em biết hối hận rồi sao?”
“Aiya.” Mục Uyển thở dài một cái, đứng lên.
“Em bây giờ lựa chọn cho tốt, vẫn có ích.” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở: “Em mang hợp đồng tới đi, Bowie muốn mua súng, tôi đáp ứng bán cho anh ta với chín trăm triệu, anh ta tặng hai người, Lữ Bá Vĩ và An Kì một năm thỏa thuận, số tiền này anh ta chi.”
“Chín trăm triệu?” Mục Uyển kinh hãi, cô nhớ súng này trên thị trường giá thành hơn ba trăm triệu: “Bây giờ đắt như vậy sao?”
“Em cho là, tôi đã sớm thu hồi lại súng trên thị trường, trên thị trường càng ít, càng nhiều người cần, giá cả thì sẽ càng ngày càng cao. Mà bọn họ muốn mua từ chỗ tôi, còn thiếu ân tình của tôi, thế nào mà không làm.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Không cần khoáng mỏ của nước Z, anh cũng giàu bằng cả quốc gia rồi.” Mục Uyển nói.
Ngược lại không phải là cô cố ý nịnh nọt anh, bây giờ tài sản cá nhân của Hạng Thịnh Duật đã vượt qua toàn bộ nhà họ Hạng rồi. Nói bằng cả quốc gia, một chút cũng không khoa trương.
“Nước Z có một mỏ vô cùng đặc biệt, mỏ này tôi phải có được, nguyên liệu bên trong, có thể để tôi nghiên cứu ra được súng còn chấn động hơn so với súng đó, có loại vũ khí này, muốn xưng bá thế giới sẽ dễ dàng hơn.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh không sợ tôi đem tin tức này nói cho Hình Bất Hoắc sao?” Mục uyển cầm hợp đồng trên bàn, đi ra ngoài.
“Nếu tôi đã nói cho em, quyền lựa chọn ở trong tay em, đừng làm chuyện để bản thân hối hận nữa, chỉ như vậy.” Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại.
Mục Uyển ra cửa, nói với cấp dưới của Bowie : “Phiền anh đưa tôi trở về khách sạn Mahaba có được không?”
“Mời đi bên này.” Cấp dưới của Bowie cung kính nói.
Mục Uyển lên xe, nhìn ngoài cửa sổ.
Không biết phải vì buồn ngủ không, cả người cô cũng lười biếng, thân thể không muốn động, đầu óc cũng không muốn động, buồn ngủ, nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát đã ngủ rồi.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, cô cũng mở mắt.
“Cô này, tới Mahaba rồi.” Cấp dưới Bowie nói.
“Cám ơn.” Mục Uyển xuống xe, cô trực tiếp đi tới chỗ của Hạng Thịnh Duật, ra khỏi thang máy, liền thấy Sở Giản canh giữ ở cửa.
Mục Uyển đi tới hướng Sở Giản.
Sở Giản quay mặt qua chỗ khác, làm bộ dáng vẻ như không nhìn thấy Mục Uyển.
Mục Uyển cong khóe miệng, đi tới trước mặt anh ta: “Là anh mở cửa, hay là tôi gõ cửa?”
Sở Giản thở dài một cái, mở cửa.
Mục Uyển đẩy cửa đi vào, Hạng Thịnh Duật vẫn ngồi trên ghế sofa, duy trì dáng vẻ lười biếng không tập trung.
Tư Địch ở đây, Bowie cũng ở đây.
Bowie thấy Mục Uyển đi vào, đứng lên, “Tôi đã để người đi hái nho rồi, một lát nữa sẽ đưa tới, hái bây giờ sẽ càng tươi hơn, ăn ngon hơn.”
“Cám ơn.” Mục Uyển đi tới, nhìn xuống ghế sofa, Tư Địch, Hạng Thịnh Duật, Bowie mỗi người một chỗ.
Một mình Hạng Thịnh Duật lại chiếm cả một ghế, vị trí bên cạnh Tư Địch vẫn còn chỗ có thể ngồi.
Cô ngồi bên cạnh Tư Địch.
Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nhìn cô: “Em ngồi ở đâu đó?”
Mục Uyển không biết làm sao, hôm nay không muốn gây gổ với anh, trong thời gian ngắn cũng không muốn gây gổ với anh: “Anh cảm thấy còn có thể ngồi ở đâu?”
“Qua đây.” Hạng Thịnh Duật nói, dùng khẩu khí ra lệnh.
Mục Uyển suy nghĩ một chút, nếu là bình thời, anh bảo cô qua, cô tuyệt đối sẽ không đi qua.
Nhưng, bây giờ, đầu cô rất choáng váng, cũng không muốn suy tính, càng không muốn cùng gây gổ với anh, càng không muốn đấu với anh, rất mệt mỏi, đứng lên, đi tới trước mặt anh.
Hạng Thịnh Duật nắm tay cô, kéo cô ngồi ở trên người anh.
Cô nhớ những nhân vật phản diện diêm dúa trong ti vi kia, trên thực tế, ngồi ở trên đùi người đàn ông một chút cũng không thoải mái hơn ngồi trên ghế sofa.
Còn là chắn mất mặt người đàn ông khác.
Loại nhân vật này không thích hợp với cô.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hạng Thịnh Duật nheo chân mày.
“Anh cảm thấy một mình anh ngồi thoải mái, hay là hai người chúng ta chen chúc thoải mái hơn.” Mục Uyển hỏi.
“Em cắt tóc rồi, tính cách cũng biến thành như đàn ông, cô gái khác ngồi trên người tôi nũng nịu, em ngồi trên chân tôi, tôi chỉ cảm thấy nặng.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển: “...”
“Là anh để cho tôi ngồi, cũng không phải là tự tôi muốn ngồi. Bây giờ cảm thấy nặng, có phải muộn rồi không.” Mục Uyển không khách khí nói.
Bowie và Tư Địch anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Tư Địch không nhìn thấy, đứng lên, nói: “Vậy tôi đi trước, có chuyện lại gọi điện thoại cho tôi.”
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía Tư Địch.
Trong đầu Mục Uyển thoáng qua ý tưởng muốn đùa dai, cố ý che tầm mắt của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhăn chân mày, nhìn về phía cô.
Mục Uyển giương nụ cười lên: “Anh có lúc từng hối hận chưa? Ví dụ như, bây giờ.”
Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng, ôm eo cô, dễ dàng lướt qua cơ thể cô: “Lấy trứng chọi đá, vui sao? Tôi chơi với em.”
Mục Uyển: “...”
Cô một chút cũng không cảm thấy vui, cũng không vui vẻ ngồi trên người anh, loại chuyện này, không thích hợp với cô.
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía Tư Địch. “Được, vậy tôi không tiễn, lần sau anh tới nước M, tôi mời anh ăn cơm.”
“Được”. Tư Địch nhìn Mục Uyển một cái, đứng dậy, đi ra ngoài.
Trong phòng cũng chỉ còn lại có Hạng Thịnh Duật, Mục Uyển cùng với Bowie .
Tư Địch vừa đi, Bowie cảm thấy tứ cố vô thân, lúng túng trước hai người, bây giờ một mình anh ta ở đây, càng lúng túng.
“Vậy tôi, ký trước.” Bowie ký tên trên hợp đồng.
Mục Uyển âm thầm giãy giụa, lực Hạng Thịnh Duật lớn, cô căn bản không thoát ra được: “Anh còn để tôi ký hay không?”
“Sao tôi lại cảm thấy, vậy thì không thoải mái?” Hạng Thịnh Duật nhìn cô nói.
Mục Uyển nhếch mép một cái. “Nếu như anh biết bây giờ tôi không thoải mái, có phải sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút?”
Trong mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên vẻ mờ ám: “Nói như vậy, quả thật, thoải mái hơn nhiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK