Chương 747: Bà Là Người Giám Hộ Ai
CHƯƠNG 747: BÀ LÀ NGƯỜI GIÁM HỘ AI
Trong mắt cậu bé có chút bối rối, con ngươi mở lớn, cẩn thận từng li từng tí nhìn xung quanh, cả người sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, nói: "Không phải tôi đánh, là ông ta, ông ta đánh."
"Ông ta?" Bạch Nguyệt đối với người có loại bệnh này đã thấy nhiều, cho nên rất bình tĩnh, hỏi: "Lúc ông ta đánh người cậu ở đâu?"
Cậu bé gật đầu: "Tôi ở đó, nhưng tôi bị ông ta trói lại, ông ta không cho tôi nhúng tay vào, tôi nhìn ông ta đánh những cô bé kia, tôi rất sợ hãi, tôi sợ ông ta cũng đánh tôi."
"Cậu là một cậu bé rất mạnh."
"Không, ông ta mạnh hơn tôi rất nhiều, ông ta cao hai mét, cánh tay ông ta to bằng bắp đùi của tôi, vô cùng mạnh, trước đây tôi từng có ý đồ ngăn cản ông ta, ông ta đem ta đẩy ra, tôi lăn từ trên thang lầu xuống, nằm ở trong bệnh viện một tuần." Cậu bé giải thích nói.
"Có thể nói cho tôi một chút mặt mũi ông ta như thế nào không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Cậu bé cố gắng nghĩ, lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không dám nhìn ông ta, tôi không dám, ông ta bảo tôi không nên nhìn."
"Vậy cậu biết, vì sao ông ta lại đi theo cậu không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Vì sao?" Cậu bé hoang mang: "Tôi không biết, tại sao ông ta lại luôn đi theo tôi."
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Nếu như ông ta quay trở lại tìm cậu, nhất định phải nhìn rõ ràng mặt mũi ông ta, ông ta ăn mặc như thế nào, nhớ kỹ mỗi một chi tiết nhỏ trên người ông ta, như vậy tôi sẽ có thể tìm ra ông ta, giúp cậu đánh bại ông ta."
"Cô nhỏ yếu như vậy, có được không?" Cậu bé hoài nghi nói.
Bạch Nguyệt nở nụ cười tự tin: "Đương nhiên, tôi có vũ khí bí mật, cho dù ông ta mạnh thế nào, ở chỗ này của tôi đều không chịu nổi một đòn, vấn đề là, trước tiên cậu phải giúp tôi tìm được ông ta."
Vẻ mặt cậu bé hơi thả lỏng một chút, lại quay lại chủ đề lúc đầu: "Tôi có thể quan hệ với cô không?"
"Không thể." Bạch Nguyệt thẳng thắn trả lời.
"Vì sao?" Cậu bé không hiểu.
"Cậu vẫn còn là một đứa trẻ, ở quốc gia của cậu sống cởi mở nhưng trên thực tế, còn quá sớm để làm chuyện đó, thậm chí nếu đam mê sẽ không tốt cho cơ thể, sẽ bị chết sớm."
"Không phải chứ?"
"Nước tôi có một thời đại gọi là thời phong kiến , trẻ con nhà vương tôn quý tộc đến lúc mười hai tuổi người lớn trong nhà sẽ tìm người cho cậu bé quan hệ tình dục, để trẻ con biết rõ chuyện nam nữ này, tránh đêm tân hôn bị bối rối.
Nhưng trẻ em ở tuổi này lực tự chủ không lớn, sẽ bị mê hoặc, ngoại trừ bên ngoài phát triển không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, cho nên không có một người đàn ông nhà vua chúa nào sống lâu, thậm chí có rất ít người cao lớn." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
"Cô nói, là sự thật?" Cậu bé có chút sợ hãi nói.
"Trên internet có rất nhiều tài liệu, cậu có thể đi kiểm tra, ngoài ra, có thể nói cho tôi một chút cậu ấn tượng nhất là chuyện gì không?" Bạch Nguyệt chuyển chủ đề dễ như trở bàn tay, kiểm soát cuộc nói chuyện.
Đôi mắt cậu bé tránh né, không muốn nói.
"Điều kiện trao đổi là, tôi cũng nói cho cậu một chuyện tôi có ấn tượng sâu nhất." Bạch Nguyệt thân thiện dẫn dắt.
"Cô nói trước đi." Cậu bé vẫn còn hơi để phòng.
"Lúc tôi ra đời, bố tôi ở cùng một người phụ nữ khác, mẹ tôi ly hôn với bố tôi, tinh thần của mẹ tôi sụp đổ, lúc tôi còn nhỏ, bà dùng dao cắt cổ tay của tôi, bà cũng tự cắt cổ tay của mình, muốn cùng tôi tự sát, nhưng chúng tôi được hàng xóm cứu." Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
Cậu bé nhướng mày: "Lúc đó cô bao nhiêu tuổi?"
"Khoảng năm sáu tuổi, bà ấy được đưa vào bệnh viện tâm thần, tôi không có người nhận nuôi, bị đưa vào cô nhi viện." Bạch Nguyệt tiếp tục nói: "Cậu nói đi."
Cậu bé ngừng lại, nói: "Tôi, tôi từng tận mắt thấy một vụ giết người, bố mẹ tôi ly hôn rất sớm, bố tôi lại cưới một người khác, người phụ nữ kia rất độc ác thường xuyên đánh tôi, còn thừa dịp bố tôi không có ở nhà cùng người đàn ông khác làm chuyện đó ngay ở trên giường của bố tôi, bị tôi phát hiện rất nhiều lần, bà ta vì không muốn tôi nói ra nên đe dọa tôi, nếu như tôi nói cho bố tôi biết, sẽ giết tôi."
"Sau đó thì sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Sau đó bà ta bị bố tôi bắt được đang cùng người đàn ông khác trên giường, bị bố tôi đánh chết, bố tôi đi ngồi tù, mẹ tôi đưa tôi đi." Cậu bé nói.
Bạch Nguyệt đã hiểu nguyên nhân bệnh của cậu bé, là vì có bóng ma tâm lý từ khi còn bé, trong tiềm thức cảm thấy phụ nữ rất độc ác, với lại, vì tự bảo vệ mình nên vẫn luôn bị đè nén, gây ra chứng bệnh hoang tưởng, luôn tưởng tượng ra có một người đàn ông cao lớn bảo vệ cậu bé.
"Năm đó cậu bao nhiêu tuổi?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Bảy tuổi, không, là tám tuổi." Cậu bé nói.
"Đi theo tôi." Bạch Nguyệt nói, dẫn theo cậu bé đi tới toilet: "Nhìn chính mình trong gương."
Cậu bé nhìn chính mình ở trong gương.
"Thích chơi bóng bầu dục à?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Thích, vô cùng thích." Cậu bé nói.
"Ước mơ của cậu là gì?" Bạch Nguyệt lại hỏi.
"Làm một thầy giáo dạy thể dục."
"Cậu nhìn đi, cậu rất đẹp trai, rất rực rỡ, cũng rất khỏe mạnh, cậu như thế này chắc là có rất nhiều cô bé thích cậu, ở trong ánh mắt của cậu tôi thấy được tự tin, dũng cảm, và lương thiện.
Đáng tiếc, có một người vẫn luôn đi theo cậu phá hỏng cuộc sống của cậu, ông ta mang tới cho cậu rất nhiều phiền phức, để cậu bị bố mẹ mắng, còn khiến cậu phải đến gặp bác sĩ, ông ta còn khiến những cô bé cậu thích kia rời xa cậu, sợ hãi cậu.
Chúng ta cùng nhau tìm ra ông ta, tôi sẽ tiêu diệt ông ta được không?" Bạch Nguyệt mỉm cười hỏi.
Cậu bé kiên định gật đầu.
"Tôi cho cậu số điện thoại, khi nào cậu nhìn thấy ông ta thì nói với tôi có được không?" Bạch Nguyệt kiên nhẫn nói.
Cậu bé biết ơn nhìn Bạch Nguyệt, tin tưởng gật đầu.
"Chờ sau khi tôi lớn lên có thể theo đuổi cô không?" Cậu bé hỏi.
"Có thể." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
Chờ cậu bé lớn lên còn hai năm nữa, trong hai năm sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, lời nói của trẻ con, không cần quá coi là thật.
Cậu bé rất vui vẻ đi về, Bạch Nguyệt nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã chín giờ năm mươi phút, cô liền đi đến Cục cảnh sát.
Trợ lý tới
"Chị Bạch Nguyệt, vừa rồi có rất nhiều người gọi điện thoại tới hẹn lịch chị trước, buổi hội thảo ngày hôm qua hiệu quả rất tốt." Trợ lý vui vẻ nói.
"Sau này tôi sẽ rất bận bịu, không thể nhận lịch của tất cả mọi người, trước tiên cô ghi chép lại tình huống của tất cả mọi người, sau đó nhìn tình huống hẹn thời gian gặp mặt cho bọn họ, nếu như có thể, cô xem một chút xem có người nào cô có thể gặp."
"Chị Bạch Nguyệt, chúng ta làm ăn tốt như vậy, vì sao không tuyển thêm mấy bác sĩ bác sĩ nữa chứ." Trợ lý không hiểu hỏi.
"Tôi mở phòng khám tâm lý không phải vì kiếm nhiều tiền, mà là vì để có việc để làm. Tôi đi ra ngoài trước, buổi chiều không đến phòng khám, ngày mai gặp." Bạch Nguyệt khẽ cười nói, đi ra ngoài, xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Đột nhiên một người lao ra ôm lấy cô.
Cô giật mình kêu lên, lần tìm gậy điện phòng sói ở trong túi, nhưng bị người đó ôm như thế, cô không lấy ra được gậy điện phòng sói.
"Bác sĩ Bạch, tôi thích cô." Người đàn ông thở hổn hển nói, đem Bạch Nguyệt đẩy lên trên cửa xe, vội vàng cởi quần của mình.
Bạch Nguyệt không thể động đậy.
Anh ta mới đem quần cởi ra, đã bị một lực rất mạnh kéo ra, còn chưa kịp thấy rõ ràng là ai trên sống lưng đã tê rần, liền ngất đi.
Bạch Nguyệt nhìn người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện, trên cổ của anh ta đeo sợi dây chuyền có ảnh của cô.
"Anh là ai?" Bạch Nguyệt kinh ngạc hỏi.