Chương 921: Vào Đường Cùng Liền Phản Kích, Tôi Không Phải Là Người Dễ Bị Bắt Nạt Như Vậy Đâu
CHƯƠNG 921: VÀO ĐƯỜNG CÙNG LIỀN PHẢN KÍCH, TÔI KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI DỄ BỊ BẮT NẠT NHƯ VẬY ĐÂU
"Một là, nhà họ Hạng cũng là của dì, dì muốn ở căn nhà bên hồ, tôi không có cách nào ngăn cản được dì nên mới đồng ý để dì tới ở. Hai là, tôi mua đồ trở về thì dì đã mở tiệc rồi. Dì chưa từng hỏi tôi có thể mở tiệc hay không. Dựa theo tính cách của dì thì dì cũng sẽ không hỏi tôi. Thứ ba, là không phải tôi tham gia bữa tiệc của dì, mà tôi vừa trở về đã bị dì chặn ở đây, thậm chí không cho tôi quay về phòng. Đồ tôi mua bây giờ vẫn còn ở trên sofa đấy. Cuối cùng, tôi không biết có phải là dì sai khiến hai cô gái kia hắt nước về phía tôi hay không, nhưng đó là bạn của dì. Bọn họ hắt nước vào tôi, dì có hỏi qua bọn họ không? Không, dì chỉ giúp đỡ để cho bọn họ rời đi." Mục Uyển rất lý trí nói ra từng điều một, mỗi điều đều nói chắc chắn, cũng làm cho người ta tin phục.
Mặt Hạng Kim Thu đỏ bừng, thẹn quá thành giận: “Cô, cô, cô ngậm máu phun người, nói linh tinh, không trách được cô không trở về phòng, hóa ra là muốn hãm hại tôi."
"Là hãm hại hay là sự thật, trong lòng dì hiểu rõ, trong lòng tôi cũng hiểu rõ. Hơn nữa tôi cũng không muốn tranh cãi với dì, để tránh bị những người khác nhìn thấy lại buôn chuyện, bàn tán khi rảnh rỗi, bây giờ tôi muốn về phòng nghỉ ngơi, dì, có thể được chứ?" Mục Uyển bình tĩnh nói.
Hạng Kim Thu trừng mắt nhìn Mục Uyển, vẻ mặt càng lúc càng không tốt, sau đó quay mặt qua chỗ khác: “Phòng là của cô, cô muốn quay về thì quay về, sao phải hỏi tôi, lại muốn hãm hại tôi à?"
"Vậy là tốt rồi." Mục Uyển nhìn về phía Hạng Vũ Thái : “Cậu, cháu về phòng nghỉ ngơi đây. Bây giờ đã muộn rồi, cậu cũng nghỉ ngơi cho sớm đi. Mặt khác, cảm ơn cậu."
Hạng Vũ Thái gật đầu: “Cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Mục Uyển trở về phòng.
Hạng Vũ Thái chỉ vào Hạng Kim Thu: “Ba tháng sau, cô đã phải lấy Sở Dục Băng rồi. Cô khiêm tốn một chút biết không. Bớt mở tiệc, bớt uống rượu, ngủ sớm một chút giống như một phụ nữ bình thường đi."
"Đây là điều duy nhất em có thể làm tốt, anh Ba cũng muốn cướp đoạt của em sao? Khi ba còn sống còn không quản em, anh Ba lại muốn quản em à?" Mục Uyển nói rất hùng hồn.
"Anh không phải quản em mà là nhắc nhở em. Em quá kiêu căng, Sau này gả đến nước A cũng không thể giống như bây giờ được. Ở nước A sẽ có rất nhiều người luôn nhìn chằm chằm vào em đấy." Hạng Vũ Thái nhắc nhở.
"Ai muốn lấy Sở Dục Băng chứ? Đó là do các người sắp xếp như vậy, em mới không cần lấy người đàn ông kia." Hạng Kim Thu kêu gào.
Hạng Vũ Thái cảm thấy áy náy với Hạng Kim Thu, nhưng trước mắt nhà họ Hạng cần phải mượn thế lực khác để vượt qua khó khăn: “Đừng trẻ con nữa, em cũng đi nghỉ ngơi sớm, phụ nữ cần phải nghỉ ngơi sớm mới đẹp được."
Hạng Vũ Thái đi ra ngoài.
Hạng Kim Thu nghĩ lại, cũng không muốn ngủ lại đây nữa nên quay trở lại biệt thự riêng của cô ta.
Mục Uyển đi vào phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương và mỉm cười.
Bây giờ cô đang làm rất ổn, tất cả đều là nhờ Hình Thiên dạy tốt. Nếu là tính tình của cô trước đây, chắc chắn đã chịu không nổi mà xông lên xé mặt cô ta ra, kết quả để cho những người này quay hình của cô đăng ở trên mạng, cắt câu lấy nghĩa rồi tùy ý dẫn dắt, cô sẽ bị tấn công rất thảm, cũng sẽ cảm thấy uất ức.
Không người nào hiểu cô, cũng không có ai tìm hiểu sự thật, cho dù cô có giải thích, có lấy ra chứng cứ thì những người này cũng không tin cô.
Vậy thì cô lại phải nhẫn nại, bảo vệ lấy mình và không để cho người ta dễ dàng bắt nạt.
Trên đường, cô gái đeo tua rua và cô gái đeo vòng tai hình tròn đang cùng đi ra ngoài. Hắc Muội mặc trang phục ninja và đeo mặt nạ cầm gậy trong tay cản ở trước mặt bọn họ.
"Cô muốn làm gì?" Cô gái đeo tua rua hỏi: “Chúng tôi là bạn của cô Hai nhà họ Hạng đấy."
"Tôi chính là đánh những kẻ tiểu nhân gây xích mích thị phi." Hắc Muội xông lên đánh bôm bốp, đánh cho cô gái đeo tua rua và cô gái đeo vòng tai hình tròn không còn sức lực đánh trả, chỉ có thể kêu cứu.
Bảo vệ chịu trách nhiệm gần đó nghe được tiếng kêu cứu thì lao qua. Hắc Muội thấy đánh đủ rồi, hai cô gái này ít nhất không thể đi ra ngoài gây sự trong hai tháng, cô ấy cũng hả giận nên vội vàng lách người, biến mất ở trong bóng đêm.
Trong gian phòng của Mục Uyển
Hắc Muội cao hứng chạy vào, đắc ý nói: "Em giải quyết xong rồi. Nếu Sau này bọn họ còn dám bắt nạt chị, em gặp một lần lại đánh một lần."
"Vui mừng, tức giận không được để lộ sắc mặt, đừng để cho người khác nhìn thấy rõ ràng cảm xúc của em, không nên đắc ý, không nên khinh địch." Mục Uyển nhẹ nhàng nói. "Còn phải suy nghĩ, bảo vệ mình."
"Em đã bảo vệ tốt rồi, em đeo mặt nạ đấy." Hắc Muội tự tin nói.
Mục Uyển mỉm cười: “Trong cả bữa tiệc chỉ có mình em tết bím tóc, bây giờ có rất ít người để kiểu tóc này. Cho dù hai người kia không nhìn thấy rõ mặt của em cũng biết là ai đánh bọn họ."
Hắc Muội liền hiểu ra: “Xin lỗi, em sai rồi, em quên ngụy trang bím tóc."
"Không có vấn đề gì, cho dù em không quên, bọn họ trước sau sẽ nghĩ lại, cũng sẽ cảm thấy là tôi làm thôi. Để bọn họ biết thì biết, không có vấn đề gì. Sau này, bọn họ cũng không dám làm quá khoa trương. Bây giờ đã quá muộn rồi, em tắm rửa rồi đi ngủ đi. Cứ ở bên cạnh nhà tôi, nghỉ ngơi cho khỏe." Mục Uyển không trách móc cô ấy mà dịu dàng nói.
"A, em biết rồi." Hắc Muội gật đầu sau đó đi ra ngoài, đến phòng của mình thì gọi điện thoại ra ngoài: “Ngài Tổng thống , em đã đến bên cạnh cô chủ. Hôm nay có người bắt nạt chị ấy, bị em đánh cho một trận rồi. Tính cách của cô chủ rất tốt."
Ánh mắt Hình Thiên thẫm lại, dặn dò: "Vất vả cho em rồi. Em cố gắng chăm sóc tốt cho cô ấy nhé. Trời lạnh thế này, cô ấy thường ra ngoài không mặc áo khoác, em nhớ nhắc nhở cô ấy. Còn nữa, cô ấy thích ăn đồ lạnh, đừng cho cô ấy uống. Vào thời điểm quan trọng thì em lại dẫn cô ấy quay về nước A."
"Ừ, vậy bao giờ thì ngài Tổng thống mới gặp cô chủ vậy?" Hắc Muội hỏi rất đơn thuần.
"Khi tôi tới sẽ sớm thông báo với em, đừng quên những kỹ năng tôi đã dạy cho em đấy." Hình Thiên nhắc nhở.
"Được, em biết rồi. Lát nữa em sẽ lắp cameras, bảo đảm chắc chắn cho sự an toàn của cô chủ." Hắc Muội cam kết.
Buổi tối, Mục Uyển ngủ không ngon, mặc dù rất mệt mỏi nhưng không hiểu sao trong lòng cứ thấy đau đớn mà tỉnh lại.
Trước đây, cho dù cô và Hình Thiên không ngủ ở trong một gian phòng, nhưng trong lòng cô đều thấy yên ổn, cảm thấy ấm áp.
Bây giờ, trong căn phòng này không có Hình Thiên, mỗi lần nghĩ tới điều này là cô lại cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Không ngủ được nên cô dứt khoát dậy, tính ra ngoài hít thở không khí. Khi đi tới cửa, bên tai cô hình như nghe được tiếng Hình Thiên dặn, bên cạnh cô không có Hình Thiên, chỉ có một mình mình.
Bây giờ cho dù không mặc thêm quần áo cũng sẽ không có ai quan tâm tới cô, càng không có người nào quan tâm xem cô có bị bệnh hay không, có bị đau chỗ nào không?
Cô vào phòng và lấy một chiếc áo lông ra, mặc vào rồi đi ra cửa.
Mùa đông ở nước M thật sự rất lạnh, còn lạnh hơn cả phủ Tổng thống nhiều, ở đây ngoại trừ không khí lạnh, còn có tình người lạnh.
Ngay cả mẹ ruột của cô cũng đối xử với cô không bằng người xa lạ.
Cô cũng không đi xa, chỉ đi quanh bờ hồ, đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai bóng người
Đã ba giờ sáng mà còn canh giữ ở chỗ này, không thể không có mờ ám được.
Bây giờ một mình cô đi qua đó, nói không chừng sẽ bị bọn họ đẩy vào giữa hồ mất.
Chút đề phòng này, cô vẫn phải có. Cô xoay người trở lại thì nghe được phía sau có tiếng bước chân vội vàng đi về phía cô...