Chương 944: Giết Tôi, Luôn Luôn Chuẩn Bị Chờ Anh Đến
CHƯƠNG 944: GIẾT TÔI, LUÔN LUÔN CHUẨN BỊ CHỜ ANH ĐẾN
Hạng Uyển theo bản năng giữ chặt vị trí cổ áo.
Cô không có quần áo, cho dù tắm rửa rồi vẫn phải mặc đồ của anh ta.
Hạng Thịnh Duật nhìn thấy động tác của cô, cười khẽ một tiếng như đã hiểu rõ, lại mang theo vài phần xem thường: “Em đang suy nghĩ gì?”
Hạng Uyển quay mặt sang chỗ khác, không đối diện với ánh mắt của anh ta, lạnh nhạt nói: “Tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ.”
“Ngủ đi, cái giường này rất lớn, đủ cho em ngủ.” Hạng Thịnh Duật nhìn cô, sâu kín nói.
“Không phải có hai gian phòng sao?” Hạng Uyển hỏi.
“Hết cách rồi, mỹ nhân trong ngực, tôi lại phòng không gối chiếc sao. Sao vậy, vẫn không quen ngủ với tôi à?” Hạng Thịnh Duật đứng dậy khỏi giường.
Hạng Uyển theo bản năng muốn lui về phía sau.
Nhưng một khi lui về phía sau, Hạng Thịnh Duật sẽ càng đắc ý, càng bức ép, càng vô lại…
“Tôi sợ tôi ngáy to ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi.” Hạng Uyển lạnh giọng nói, đi về phía giường.
Anh ta chặn ngang ôm lấy cô rồi ngồi xuống giường, cô bị ép ngồi trên người anh ta.
Anh ta liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nói: “Yên tâm, em không ngáy to.”
“Tôi thật sự rất buồn ngủ.” Hạng Uyển né tránh ánh mắt của anh ta nói.
“Tôi nhìn thấy em cũng không phải quá buồn ngủ, người thật sự buồn ngủ, coi như đang đứng cũng có thể ngủ. Đã không buồn ngủ, có muốn trò chuyện một lát không?” Hạng Thịnh Duật nhếch miệng hỏi.
“Cho dù muốn trò chuyện, anh cũng nên cho tôi nằm xuống, anh ôm tôi như thế này khiến tôi rất nóng.” Hạng Uyển đẩy ta anh ta ra.
Tay của anh ta giống như tường đồng vách sắt, thể lực của cô căn bản không có cách nào chống lại.
Ở trong mắt Hạng Thịnh Duật, cô chỉ giống như một con kiến.
“Được.” Anh ta nghiêng người, cô liền ổn định nằm trên giường, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã thấy anh ta nằm xuống, đối mặt với cô.
Hạng Uyển rất bất đắc dĩ, thở dài một hơn: “Tôi cảm thấy ngang sức ngang tài anh mới có hứng thú chứ, tôi kém xa so với anh.”
Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đen kịt không có chút ánh sáng: “Có đôi khi, tôi cũng hưởng thụ một chút niềm vui thích nghiền ép.”
Hạng Uyển không muốn nói chuyện, im lặng nhìn anh ta.
Một giây, mười giây, một phút.
Cô thật sự buồn ngủ, khi đến đây, mặc dù ở trên máy bay đã uống thuốc ngủ, nhưng cũng không ngủ ngon được, chưa điều chỉnh được lệch múi giờ xong đã phải nghĩ cách cứu viện, thần kinh vẫn luôn căng cứng.
Bây giờ, Hình Thiên an toàn, cô cũng yên tâm rồi.
Không chỉ mệt mỏi về thân thể, còn cả tinh thần.
Cô cũng mặc kệ Hạng Thịnh Duật, nhắm mắt liền ngủ luôn.
Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt ẩn chứa quá nhiều thứ, như ẩn như hiện, chìm chìm nổi nổi, đột nhiên, không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt xẹt qua ánh sáng sắc bén mang theo tức giận.
Anh ta lật người Hạng Uyển, gạt xuống che chắn trên người cô, trực tiếp luồn vào trong.
Hạng Uyển bị đau mở mắt ra, chống lại ánh mắt hung ác như ưng của anh ta, tức giận dùng sức đẩy: “Hạng Thịnh Duật, anh khốn nạn!”
Hạng Thịnh Duật giữ hai tay cô lên trên đầu, cũng không hề nhẹ tay nói: “Cho nên?”
“Rõ ràng anh đã đồng ý tôi chờ sau khi trở về.” Hạng Uyển đá chân phản kháng, nhưng không cách nào thoát ra, vừa tức giận, vừa đau đớn.
“Vậy em có thể đáp ứng tôi không yêu Hình Thiên không?” Hạng Thịnh Duật giữ chặt cô hỏi.
Hạng Uyển dừng lại không giãy giụa nữa, nhìn thẳng vào Hạng Thịnh Duật.
Hình Thiên đã từng dạy cô, nếu như không muốn để kẻ địch cho một kích trí mạng, vậy đừng bao giờ để hắn biết ý nghĩ thật sự của cô.
Bọn họ càng không hiểu rõ cô, càng không nhìn thấu cô, cũng càng khó tìm ra nhược điểm để ra tay.
“Tôi vốn chưa bao giờ yêu, làm gì có đáp ứng hay không?” Hạng Uyển tỉnh táo nói.
“Ha.” Hạng Thịnh Duật cười: “Em vì anh ta mà mạng cũng không cần, em lại nói với tôi em không yêu anh ta?”
“Anh ấy là chiến hữu kề vai chiến đấu với tôi, nếu không phải anh ấy, năm năm trước tôi đã chết ở nhà họ Hạng rồi.”
“Có tôi ở đây, em muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!” Vừa nói xong, Hạng Thịnh Duật càng mạnh tay hơn, giống như muốn xuyên qua linh hồn cô.
Hạng Uyển khẽ rên một tiếng.
Anh ta hôn lên môi cô.
Cô quay mặt sang chỗ khác, không muốn hôn anh ta.
Anh ta thuận theo hôn vào cổ cô.
Thật ngứa.
Cô dùng đầu đẩy anh ta ra.
Hạng Thịnh Duật giận dữ, nắm lấy khuôn mặt cô: “Hạng Uyển, sao em lại ngốc như vậy, cũng bị tôi đè rồi, em phản kháng giãy giụa thì có lợi ích gì, ngoại trừ khiến cho mình đau đớn hơn thì không có chút vui vẻ gì.”
“Vậy tôi sẽ mãi mãi nhớ đau đớn này.” Hạng Uyển lạnh lùng nói.
Có đôi khi, anh ta thật muốn giật đi lớp kiêu ngạo này của cô.
Chỉ là cũng đúng, đây chính là Hạng Uyển, cô có thể vì trả thù mà gả cho một Hình Thiên xa lạ, vì để chọc tức có thể điên cuồng hoàn toàn không để ý đến chính mình.
“Tôi nhất định không để em được như ý!” Hạng Thịnh Duật âm hiểm nói, đứng dậy, mặc quần áo vào.
Hạng Uyển không biết anh ta muốn làm gì, lông mày nhíu chặt, có một dự cảm xấu.
Anh ta ra ngoài, cô lập tức đi xuống khóa cửa lại.
Cô cần thời gian để bình tĩnh và lý trí, càng sợ hãi càng khẩn trương đầu óc sẽ càng hồ đồ, sẽ càng đưa ra phán đoán sai lầm.
Hạng Thịnh Duật ra ngoài, không phải muốn thả cô mà muốn đối phó với cô.
Cô khóa cửa lại, dù có an toàn nhất thời, cũng không thể an toàn cả đời.
Cô còn chưa đạt được mục đích, cô còn rất nhiều chuyện muốn làm, cô muốn bảo vệ Hình Thiên.
Cô cắn răng, hít sâu một hơi rồi mở cửa ra.
Hạng Thịnh Duật đi về phía cô, khóe miệng nhếch lên, nhưng trong mắt không có một chút ý cười nào.
“Tôi khát, muốn uống nước.” Hạng Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật lấy chai nước khoáng trên bàn trà, mở nắp, đưa cho cô.
Hạng Uyển uống hai ngụm, đôi mắt lấp lóe nhìn về phía Hạng Thịnh Duật.
“Uống xong rồi sao? Là để tôi ôm em vào phòng, hay tự em đi vào phòng đây?” Hạng Thịnh Duật nhỏ giọng hỏi, vô cùng mị hoặc.
Ánh mắt giống như thợ săn nhìn thấy con mồi, Hạng Uyển vẫn sợ: “Hôm nay thật sự cơ thể tôi không thoải mái, chờ sau khi trở về được không? Anh cho tôi nghỉ ngơi tốt.”
“Cho em hai lựa chọn, tôi giúp em, hoặc là em giúp tôi?” Hạng Thịnh Duật lạnh lẽo nói.
Hai loại, cô đều không muốn.
“Hạng Thịnh Duật, anh muốn có bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp nào mà không được chứ, có cả tá lớn cho anh chọn, vì sao anh cứ quấn lấy tôi.” Cuối cùng Hạng Uyển không bình tĩnh được rồi.
“Bởi vì em không muốn tôi, em hiểu tôi mà, càng có tính khiêu chiến tôi càng muốn làm.” Hạng Thịnh Duật lộ ra nụ cười: “Nếu như em không chọn, vậy tôi chọn giúp em.”
Cô quay mặt sang chỗ khác: “Hai loại này tôi đều không muốn, cứ làm đi.”
“Không phản kháng nữa sao?” Hạng Thịnh Duật dò xét cô.
“Tôi phản kháng sao?” Hạng Uyển hỏi ngược lại.
“Có lẽ, chờ tôi chán rồi, tôi sẽ giết em.” Hạng Thịnh Duật nguy hiểm nói.
Hạng Uyển cảm thấy có khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, chạy khắp toàn thân.
Hạng Thịnh Duật sẽ giết cô, việc này anh ta làm được. Giống như tính cách của anh ta, máu lạnh, vô tình, tàn khốc, giết chóc.
Cô không e ngại nhìn thẳng vào anh ta: “Luôn luôn chuẩn bị chờ anh đến.”
Anh ta chính là thích sự kiêu ngạo này của cô, có thể xứng với anh ta, lập tức ôm cô đi vào trong phòng…