Chương 607: Em Có Anh Là Đủ Rồi
CHƯƠNG 607: EM CÓ ANH LÀ ĐỦ RỒI
Thẩm Diên Dũng nhanh tay kéo rèm cửa sổ ra.
Lưu San ngồi dậy,lúc này cô mới phát hiện thì ra vách tường được làm bằng thủy tinh, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy bờ biển.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Lưu San hỏi.
Thẩm Diên Dũng nhíu mày, anh gọi điện ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Lúc chiều đội Vô Hình có bố trí ngụy lôi xạ tuyến, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên nổ tung, có thể là do có động vật vô tình giẫm lên rồi.” Đầu dây bên kia Thượng tá Trình lên tiếng báo cáo.
“Kiểm tra camera giám sát xem, khu vực bố trí ngụy lôi xạ tuyến chắc phải có camera giám sát chứ.” Thẩm Diên Dũng dò hỏi.
“Vì để cho buổi diễn tập càng thêm thực tế, và cũng phòng tránh các chiến sỹ căn cứ theo camera giám sát mà biết được vị trí của ngụy lôi xạ tuyến mô phỏng, cho nên ngày mai khi diễn tập đều dùng flycam để ghi hình và theo dõi giám sát, bọn họ đã cho người đến hiện trường kiểm tra rồi .”
“Được rồi, tạm vậy trước đi.” Mắt Thẩm Diên Dũng hơi nặng nề, anh cúp máy, kéo rèm lại rồi nhìn Lưu San: “Bị giật mình hả?”
“Sao lại có tiếng bom nổ vậy?” Lưu San kinh ngạc.
“Trong cuộc chiến thực tế, kẻ địch sẽ chôn giấu địa lôi dưới đất, chỉ cần giẫm phải, cơ bản là sẽ không ai sống sót được, còn trong diễn tập, vì để đảm bảo an toàn cho chiến sĩ, và để càng sát với thực tế hơn, nên cũng sẽ có chuẩn bị ngụy lôi xạ tuyến mô phỏng, đơn giản mà nói thì nó là một quả bom giả, sẽ không gây thiệt hại đến con người, nhưng vẫn sẽ phát ra tiếng nổ lớn như thật.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
“Vậy vừa rồi là có người giẫm lên sao?”
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Cũng có thể là động vật, ở trên đảo có sói, gấu, và một số thú rừng hoang dã khác nữa mà.”
“Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao?” Lưu San có chút sợ hãi.
Trước đây cô từng xem phim, thông thường là một nhóm người, đi đến hoàng đảo hay là chỗ nào nó hoang dã xa xôi, rồi thông thường kịch bản đều diễn chín mươi phần trăm số người sẽ bị chết ở hoang đảo hoặc là chỗ hoang dã nào đó, cho nên cô nghĩ những người đó thật ngốc, ngồi ở nhà xem phim có phải hay hơn không, sao lại phải đi mạo hiểm mạng sống mình như vậy.
“Các chiến sĩ đều được phát súng lục, thêm vào bọn họ đề biết võ, những con thú rừng này không phải đối thủ của họ.” Thẩm Diên Dũng ngồi lên cạnh giường.
“Em ngày mai có thể không cần lên đảo được không, anh đưa toàn bộ thông tin của mọi người lên tàu cho em xem.” Lưu San lên tiếng hỏi.
“Em đi cùng với anh mới là an toàn nhất, anh đến đây là theo lịch trình kế hoạch, cho nên bắt buộc phải xuất hiện, em yên tâm, người trên đảo đều là người của anh, chỉ cần anh còn sống, em sẽ an toàn.” Thẩm Diên Dũng nói với giọng chắc nịch.
Lưu San gật đầu, ngày mai là cô sẽ biết người muốn giết cô là ai, dụ người đó xuất hiện và bắt lấy, thì từ nay về sau cô sẽ được an toàn, không cần phải lo lắng hoảng sợ nữa. “Anh chưa ngủ sao?”
“Ngủ đi.” Thẩm Diên Dũng kéo mền ra, sau đó nằm lên giường.
Lưu San có chút không ngủ được bèn xoay qua nhìn anh.
Anh cũng chưa ngủ, đang mở mắt suy nghĩ điều gì đó.
“Có phải anh đang suy nghĩ vừa rồi không phải do thú rừng giẫm phải không? Nếu như là người thì đúng thật là rất đáng sợ.” Lưu San lo lắng nói.
Thẩm Diên Dũng ngước nhìn cô: “Thật ra anh…”
“Thật ra cái gì?” Lưu San hỏi tiếp.
Thẩm Diên Dũng ngồi dậy, anh lấy điện thoại gọi ra ngoài.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng, năm tiếng.
“Alo.” Giọng khàn khàn của Bạch Nguyệt từ đầu dây bên kia của điện thoại vang lên.
“Cô cho người đến đảo hoang rồi?” Thẩm Diên Dũng lên tiếng hỏi thẳng.
Bạch Nguyệt hơi sững sờ rồi đáp: “Đúng, tôi không an tâm người của anh, tôi phải đảm bảo sự an toàn của Lưu San.”
“Người của cô vừa đến đã giẫm phải lôi mô phỏng, cô gửi hình của người của cô cho tôi.”
Bạch Nguyệt trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi, nếu như anh cũng muốn Lưu San an toàn, tốt nhất đừng đụng đến người của tôi.”
“Tôi biết, nếu như không phải bất đắc dĩ thì cô cũng nên nhắn người của cô đừng có hành động vội vàng.” Thẩm Diên Dũng nói xong rồi cúp máy.
Lưu San lờ mờ nghe được thấp thoáng vài câu, cô ngồi dậy: “Em nghe thấy có tên em.”
“Bạch Nguyệt phái người đến đảo để bảo vệ cho em rồi, cô ấy vẫn còn rất quan tâm em.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San cụp mi xuống, ngã lên giường, bần thần nhìn lên không trung, sau đó xoay người, hướng về phía Thẩm Diên Dũng, thấp giọng nói: “Mỗi lần em nghĩ đến cô ấy, thì sẽ liên tưởng đến cái chết của mẹ em, hành vi của cô ấy không phải là hành vi của bạn bè, ít ra thì cô ấy cũng nên báo em biết trước, cô ấy nói cho anh biết chứ không phải không nói gì hết, cô ấy cũng như các anh đều che giấu em.”
“Là anh nhờ cô ấy, và anh cũng hứa với cô ấy, sẽ không náo loạn cuộc sống của em, chỉ cần em an toàn là được, không nói cho em biết là vì sợ em sẽ từ chối, vì cô ấy đã nhận ra anh thích em, muốn tác hợp chúng ta.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
“Không như nhau, cô ấy là bạn của em, không phải bạn anh, có thể em sẽ tha thứ cho cô ấy nhưng mà em sẽ không làm bạn với cô ấy nữa, sẽ không tiếp tục làm bạn nữa.” Lưu San nhẹ giọng nói, cũng có thể cô chỉ muốn nói cho một mình mình nghe, lúc đó cô thật sự bị đả kích tổn thương khá lớn khi bị chính bạn mình phản bội.
Thẩm Diên Dũng ôm lấy eo Lưu San, kéo cô vào lòng: “Em có anh là đủ rồi.”
Lưu San cũng không nói gì thêm, cứ thả cho đầu óc mình trôi theo dòng suy nghĩ miên man, và cũng có chút lo lắng, cô suy nghĩ hết gần hai tiếng đồng hồ, rồi cơn buồn ngủ từ từ ập đến vào lúc trời gần sáng, lúc đó cô mới ngủ thiếp đi.
Không biết cô đã ngủ bao lâu, lúc cô tỉnh lại, ánh sáng từ khe hở màn cửa rọi vào mắt cô.
Cô nhìn qua bên cạnh, Thẩm Diên Dũng đã không còn ở đó nữa, cô quàng lấy chăn lông, mở màn cửa ra.
Bên ngoài đứng đầy binh lính, thẳng hàng thẳng lối đứng ở hai bên.
Ở giữa có mười người đàn ông đeo mặt nạ với bộ trang phục mà Lưu San đã từng thấy qua, đây chính là đội Vô Hình của Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng cũng đang đứng trên bến tàu và đang đàm phán trao đổi gì đó với một người đàn ông.
Người đàn ông này cũng mặc bộ trang phục đội Vô Hình, chỉ là không có đeo mặt nạ.
Nếu như người muốn giết cô trà trộn trong số những người Vô Hình đó, mà hiện giờ cô đang đứng ở vị trí không che chắn nhìn bọn họ, không phải sẽ dễ bị ra tay hơn sao?
Lưu San liền kéo rèm lại, chỉ để lại một khe nhỏ để lén nhìn ra bên ngoài.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lưu San ra mở cửa, thượng tá Trình cung kính đứng trước cửa: “Tổng thống nhắc cô thay quần áo rồi ra nhà ăn để ăn sáng.”
“À, tôi biết rồi, cám ơn.” Lưu San đóng cửa xong, bèn mở cái vali mà Thẩm Diên Dũng đã chuẩn bị trước cho cô, cô chọn bộ đồ màu đen, đơn giản cột gọn tóc lại, thoa chút kem dưỡng da, ngoài ra cô không trang điểm hay làm gì thêm, rồi đi ra nhà ăn.”
Thẩm Diên Dũng đã có mặt tại nhà ăn, chỉ mỗi mình anh, không có thường vụ Tưởng ở đó.
Trên tay anh là xấp giấy tờ thật dày: “Em qua đây nhìn xem, có người nào em quen không, toàn bộ thông tin đều ở đây hết.”
Lưu San vừa nghe được là tư liệu của đội Vô Hình, liền bước đến ngay, bữa sáng cũng chưa kịp ăn, cô lật từng tờ từng tờ, xem qua một lượt, không một ai trong số này cô thấy quen.
Cô lại coi lại lần nữa, vẫn không nhìn thấy nét quen thuộc nào trong đây.
“Anh chắc chắn là toàn bộ đều ở trong này sao?” Lưu San hỏi.
“Tổng cộng là 276 người, trong này đều có hết.” Thẩm Diên Dũng hơi nhướn mày.
“276 người, anh chắc chắn hình chụp đều là đúng người chứ? Chiến sỹ của anh có dùng photoshop không? Hình chụp mà có photoshop là sẽ không giống với người thật đâu.” Lưu San quyết định coi lại lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy thông tin của người đó: “Rõ ràng em nhìn thấy người đó mặc trang phục của đội Vô Hình mà.”