Chương 525: Em Có Thể Chết Vì Anh
CHƯƠNG 525: EM CÓ THỂ CHẾT VÌ ANH
Hình Thiên nhìn cô chằm chằm, mắt đen như mực: "Em làm sao thế?"
"Anh diễn kịch, khiến em cảm thấy hình như anh là một người khác, em cảm thấy rất khủng hoảng, rất không yên ổn, càng không yên lòng." Bạch Nguyệt thẳng thắn.
Hình Thiên quan sát cô, kéo cô vào trong ngực: "Đợi anh, đợi anh một đoạn thời gian, em biết đấy, nếu bây giờ chúng ta xảy ra sai sót thì sẽ gặp nguy hiểm."
"Anh biết gặp nguy hiểm còn làm những chuyện đó, anh đang đẩy bản thân lên đầu sóng ngọn gió." Bạch Nguyệt tức giận nói.
"Em là người phụ nữ của anh, dù có chết anh cũng không thể nhìn em và người đàn ông khác rời đi." Hình Thiên chắc chắn nói, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Bạch Nguyệt mong chờ anh, đôi mắt đỏ lên: "Giữa anh và em, chút tin tưởng ấy cũng không có sao? Em cũng có thể chết vì anh, nếu không phải Lâm Tiến nói cho em biết anh còn sống, em sớm đã chết rồi."
"Chúng ta không nói những thứ này nữa được không? Thật vất vả gặp mặt một lần, nhất định phải trôi qua trong cãi lộn sao?" Hình Thiên nhíu mày.
Bạch Nguyệt nhìn anh chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm và dáng vẻ của anh giống hệt trước kia.
Chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều?
Điện thoại di động kêu lên, cô nhìn là điện thoại của Tô Khánh Nam, cô liếc nhìn Hình Thiên, rồi đi đến bên cạnh chuẩn bị nghe.
Hình Thiên ôm cô từ phía sau, khẽ nói: "Tiểu Nguyệt, anh không có cảm giác an toàn."
Trái tim Bạch Nguyệt run lên, mơ hồ thấy đau.
Có lẽ, đúng là cô đã sai.
Cô đang trách Cố Lăng Kiệt không tin tưởng cô, khi xúc động, chính hành vi của cô khiến anh không tin tưởng và kích động.
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, xoay người nhìn anh, hôn lên môi anh.
Hình Thiên nhìn cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Sau này, em nhất định suy nghĩ cẩn thận, sẽ không thế này nữa."
Hình Thiên cũng mỉm cười, hôn xuống bờ môi cô.
Bạch Nguyệt đẩy ra: "Em còn có việc quan trọng chưa làm, em gọi điện lại cho Tô Khánh Nam đã, là việc công, lát nữa em sẽ nói rõ cho anh."
Hình Thiên nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản cô.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại.
"Tiểu Nguyệt, tôi đá lấy được video, lát nữa sẽ gửi cho cô, đúng như cô phán đoán, đúng là Thịnh Đông Quang đã đổ toàn bộ trách nhiệm cho Thẩm Ngạo." Tô Khánh Nam nói, giọng nói đầy tức giận, hậm hực và bi thương đè nén.
"Vừa rồi trên đường về tôi đã suy nghĩ kỹ, dù để Thẩm Ngạo biết đã lấy được video, sẽ chỉ châm ngòi quan hệ của họ, để họ đề phòng lẫn nhau, họ bị ràng buộc bởi lợi ích, muốn tan rã vẫn hơi khó, cuối cùng, họ đạt được cân bằng thì hi sinh chính là anh."
"Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó, Tiểu Nguyệt, sau này hãy nhớ tôi được không? Tôi hơi mệt rồi, còn nữa, mỗi ngày làm phiền em chăm sóc giúp tôi." Tô Khánh Nam mệt mỏi nói.
Bạch Nguyệt nghe ra ý anh ta, mũi hơi cay.
Sinh mệnh rất yếu đuối, lúc nào cũng có thể mất đi.
Cô từng yêu Tô Khánh Nam, từng hận Tô Khánh Nam, nhưng ngoài Cố Lăng Kiệt cô không muốn nợ bất kỳ kẻ nào.
"Mỗi ngày anh hãy tự chăm sóc bản thân, sự hi sinh của anh không có bất kỳ ý nghĩa gì."
"Tôi chỉ cần dùng danh nghĩa Thịnh Đông Quang ám sát Thẩm Ngạo là được rồi. Như thế, hai kẻ đầu sỏ đồng thời sẽ bị hủy diệt." Tô Khánh Nam nói ra kế hoạch của mình.
"Dù anh giết chết Thẩm Ngạo, anh cảm thấy người khác sẽ tin anh là do Thịnh Đông Quang phái đến sao? Thịnh Đông Quang có khả năng giảo biện, anh giết chết chỉ là một Thẩm Ngạo không có thực quyền. Hơn nữa, lúc này, nói không chừng Thẩm Ngạo và Thịnh Đông Quang đã thiết kế tốt thiên la địa võng để anh nhảy vào." Bạch Nguyệt phân tích.
"Em hi vọng tôi làm thế nào, em nói đi, tôi sẽ làm. Trước kia tôi chưa từng nghe em, bây giờ tôi toàn bộ nghe em. Rm có thứ em muốn bảo vệ, tôi cũng có thứ tôi muốn bảo vệ. Đúng lúc, người chúng ta muốn đánh bại đều giống nhau." Tô Khánh Nam trầm giọng.
"Tốt nhất anh trốn ở chỗ Thịnh Đông Quang và Thẩm Ngạo không phát hiện được, tìm thấy bằng chứng mẹ anh đã giấu đi, tìm được những bằng chứng đó, thì đưa trực tiếp lên mạng, để mọi người phán xét họ, mặt khác, bên này tôi cũng sẽ nhổ từng nanh vuốt của Thịnh Đông Quang."
"Được, tất cả tôi đều nghe theo em, Tiểu Nguyệt..." Tô Khánh Nam dừng lại.
"Ừ?" Bạch Nguyệt đợi anh ta nói.
"Đừng yêu Hình Thiên." Tô Khánh Nam nhắc nhở.
Bạch Nguyệt ngậm miệng không nói gì, cô đảo mắt nhìn Hình Thiên, chắc chắn: "Tôi chỉ thích một mình Cố Lăng Kiệt."
Tô Khánh Nam lại dừng lại rất lâu, không nói gì thêm rồi tắt máy.
Ánh mắt Hình Thiên hơi lạnh, lông mày hơi nhíu lại: "Em vẫn còn tình cảm với anh ta."
"Em không muốn anh ta làm gì vì em, như thế sẽ khiến em cảm thấy thiếu nợ." Bạch Nguyệt giải thích.
"Không phải anh ta là làm gì vì em, mà là vì chính anh ta. Bây giờ Thịnh Đông Quang và Thẩm Ngạo đều là kẻ thù của anh ta, là em đang giúp anh ta báo thù, sao lại biến thành anh ta hi sinh vì em. Ngược lại anh thật muốn nói em ngu ngốc hay đơn thuần, bị anh ta chơi quay mòng mòng." Hình Thiên tức giận.
Bạch Nguyệt nhìn Hình Thiên, cô không muốn cãi nhau về vấn đề này.
Trong lòng cô hiểu rõ, Tô Khánh Nam lòng dạ rất sâu. Lúc trước vì đối phó Hình Bắc Xuyên, anh ta có thể cưới mà không yêu cô, chịu đựng hai mươi mấy năm, cũng như vậy, vì có thể đối phó Thẩm Ngạo và Thịnh Đông Quang, anh ta cũng có thể nhẫn nại hai mươi mấy năm.
Cô nói những lời này, chắc chắn Hình Thiên sẽ tức giận, cảm thấy cô đang nói giúp Tô Khánh Nam.
Trong lòng cô hiểu là được, không chịu thiệt là đủ rồi.
Cô đi lên trước, ôm lấy Hình Thiên, dịu dàng: "Cho nên, anh tranh thủ thời gian trở lại bên cạnh em, không có anh, em không ổn."
Tất cả phẫn nộ bực bội của Hình Thiên bỗng nhiên tan thành mây khói, yết hầu nhấp nhô, liếc nhìn đôi mắt ướt của cô, phần bụng hơi căng cứng, nhéo mũi cô một cái.
Bạch Nguyệt gỡ tay anh ra: "Anh làm gì thế, đau."
"Hôm nay anh không đi nữa, anh ở đây với em." Hình Thiên nói.
"Anh sẽ nói cho em anh đang làm gì sao?" Bạch Nguyệt hỏi dò.
Hình Thiên nhíu mày, do dự.
Bạch Nguyệt mong chờ anh nói.
"Thứ nhất, nếu như anh vẫn xuất hiện dưới thân phận Cố Lăng Kiệt, Thịnh Đông Quang càng kiêng kị anh, anh không muốn em sống cuộc sống lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng của anh.
Thứ hai, anh không lo phía Lâm Tiến, cậu ta nghe lời em, anh có thể liên lạc với em, cho nên có thể đủ bảo tồn thực lực.
Thứ ba, anh đổi thân phận đi bộ ngoại giao thì có thể ổn định thực lực của mình, thu thập bằng chứng phạm tội của Thẩm Ngạo và Thịnh Đông Quang.
Thứ tư, cuộc bầu cử tổng thống hai năm sau, anh có thể thuận lợi trèo lên vị trí có thể giết ngược lại Thịnh Đông Quang và Thẩm Ngạo.
Vốn dĩ, anh nên giả vờ như không biết em, nhưng anh không khống chế được bản thân mà nhớ em, anh quan tâm em, lo lắng cho em, nên không kịp chờ đợi muốn gặp em, muốn sắp xếp em bên cạnh mình." Hình Thiên giải thích.
"Việc anh là Cố Lăng Kiệt, ngoài em còn có ai biết không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Hình Thương, ba anh đã từng đã cứu anh ta, anh nói ba anh là Cố Thanh Hùng, nên anh ta đáng tin. Việc ám sát trong quân khu lần đó anh có thể thuận lợi mê hoặc kẻ địch, cũng là dựa vào sự giúp đỡ của anh ta, trong quân khu có người của Thịnh Đông Quang, nên ngay cả Lâm Tiến anh cũng không dám nói." Hình Thiên giải thích.
Bạch Nguyệt đã hiểu, ôm chặt anh: "Thật xin lỗi, em còn nghi ngờ anh không phải Cố Lăng Kiệt, em thật sợ anh không phải."