Chương 478: Cảm Ơn Anh Đã Tác Thành
CHƯƠNG 478: CẢM ƠN ANH ĐÃ TÁC THÀNH
“Nhưng mà…” Thịnh Đông Quang còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng ánh mắt sắc bén của Thẩm Diên Dũng đã liếc thoáng qua ông ta.
Thịnh Đông Quang không nói gì nữa.
Thẩm Diên Dũng là người đầu tiên đứng lên, đi về phía cửa.
Vệ sĩ mở cửa ra, anh ta rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Thần kinh căng thẳng của Bạch Nguyệt buông lỏng, cô nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, sau đó đi về phía anh.
Thật ra cô đã sớm nghĩ đến cái chết.
Không ngờ, đến sau cùng Chu Hân Ly lại trở mặt với đám người Thịnh Đông Quang.
Cố Lăng Kiệt từ chỗ ghế ngồi của bị cáo đi ra, ôm lấy Bạch Nguyệt.
“Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt gọi tên anh, giọng nói của cô đã trở nên nghẹn ngào.
“Anh đây.” Cố Lăng Kiệt trả lời cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô.
Cô rất thích, rất thích anh nói ra hai chữ này, mỗi khi nghe thấy anh nói như thế, trong lòng Bạch Nguyệt đều cảm thấy ấm áp, cả người cô giống như được sưởi ấm, cho dù là đang trong mùa đông giá rét.
Cô vòng tayôm anh thật chặt, vui đến phát khóc.
Cố Lăng Kiệt lau nước mắt cho cô, anh dịu dàng nói: “Hôm qua em không ngủ sao?”
“Em có ngủ, em mơ thấy anh chết, em bật dậy, sau đó em không ngủ tiếp được nữa.” Bạch Nguyệt khóc lóc nói, tự mình lau khô nước mắt, vành mắt cô đỏ lên.
“Lăng Kiệt.” Tống Tâm Vân gọi.
Cố Lăng Kiệt ôm lấy Tống Tâm Vân: “Con không sao đâu.”
Bạch Nguyệt nhìn về phía Thịnh Đông Quang.
Thịnh Đông Quang tức giận, trừng mắt nhìn cô, sau đó ông ta rời khỏi nơi này.
Tô Chung đi đến chỗ bọn họ, nói: “Chúc mừng cậu.”
Tống Tâm Vân nhìn về phía Tô Chung, chỉ trích: “Ông chúc mừng chuyện gì? Vừa rồi không phải ông còn muốn đẩy Lăng Kiệt vào chỗ chết à? Chúng ta làm bạn bè nhiều năm, ông lại có thể làm như vậy.”
“Xin lỗi, tôi chỉ làm theo đúng luật mà thôi.” Tô Chung chào hỏi một câu, sau đó ông ta nhanh chóng rời đi.
Bạch Nguyệt nhìn bóng lưng Tô Chung.
Trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.
Trong lòng mỗi người đều có một cán cân, lúc này Tô Chung bày ra vẻ đạo đức giả, nhưng những biểu hiện lúc trước của ông ta đều vì muốn dồn Cố Lăng Kiệt vào con đường chết.
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt nhìn thấy Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam thế mà lại đứng ở cửa ra vào?
Nếu như cô không đoán sai, lúc Chu Hân Ly nhìn xung quanh, cô ta đang tìm Tô Khánh Nam, có lẽ bởi vì cô ta không nhìn thấy anh ta, cho nên mới phản bội lại đám người Thịnh Đông Quang.
Bởi vì cô ta biết, cho dù cô ta có vu oan cho Cố Lăng Kiệt, cô ta cũng sẽ chết, chỉ khi cô ta còn có giá trị lợi dụng, cô ta mới có thể tiếp tục sống.
Cô ta còn sống, cô ta mới có thể nhìn thấy Tô Khánh Nam.
“Anh có thể nói chuyện riêng với em không?”Ánh mắt Tô Khánh Nam sâu xa nhìn Bạch Nguyệt.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay cô.
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu với anh.
Cố Lăng Kiệt buông lỏng tay cô ra: “Anh chờ em ở bên ngoài nhé.”
“Vâng.”Bạch Nguyệt trả lời.
Tô Khánh Nam đi đến phía đầu hành lang, Bạch Nguyệt đi theo sau anh ta.
Tô Khánh Nam nhìn cô, không nói gì.
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi thế?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Bây giờ, độc trên người em đã được chữa khỏi rồi sao?” Tô Khánh Nam hỏi.
“Tôi đã thay tủy, cứu được cái mạng này.” Bạch Nguyệt không muốn nói chi tiết cho anh ta, cô chỉ nói lấp lửng.
“Năm đó anh không muốn giết em, anh chỉ muốn giữ em lại bên mình mà thôi.” Tô Khánh Nam giải thích.
“Có lẽ đây là sự sắp xếp của ông trời, bây giờ anh đã gặp được Linh, coi như bao nhiêu năm chờ đợi của anh, cuối cùng cũng được đền đáp, dù sao cô ấy và tôi rất giống nhau, cô ấy cũng rất thích vẻ ngoài của anh, hai người rất xứng đôi.
Sau này, anh đừng đứng núi này trông núi nọ nữa, anh có quan hệ với nhiều người phụ nữ như vậy thì sao chứ? Khi đó sung sướng nhưng anh có lưu giữ được kỷ niệm nào không.
Anh kiếm được tiền cũng rất vất vả.
Cả một đời người chỉ vì muốn tìm được một nửa kia của mình, vì khi ở bên cạnh người đó, anh sẽ không cảm thấy cô độc nữa.”Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Nếu như Cố Lăng Kiệt chết, em sẽ chết theo anh ta, đúng không?” Tô Khánh Nam hỏi.
“Chúng tôi sống chết có nhau.”Bạch Nguyệt chắc chắn nói.
Trong ánh mắt Tô Khánh Nam lướt qua đau xót, nhìn chằm chằm cô: “Nếu như lúc đó anh biết trân trọng em, có lẽ anh cũng tìm được một người mà mình có thể chung sống đến già.”
“Anh đừng nghĩ đến những chuyện đã qua nữa, hay trân trọng những thứ mình đang có, anh vẫn có thể tìm được người ở bên cạnh anh cả đời, trái tim con người cũng là thịt, không phải sắt đá, chỉ cần anh đối xử tốt với người khác, người khác cũng sẽ đối xử tốt với anh.”
“Anh dường như đã bỏ lỡ thứ trân quý nhất.” Tô Khánh Nam nói.
“Đây là ý trời.”
“Tiểu Nguyệt, em hận anh sao?” Tô Khánh Nam hỏi, anh ta nắm chặt tay lại.
Anh ta phát hiện chính mình rất khẩn trương khi nghe câu trả lời của cô.
“Tôi hy vọng cả đời này tôi chưa từng gặp anh, cũng không quen biết anh.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
Tô Khánh Nam lùi về sau một bước, vẻ mặt đau xót nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười, nụ cười của cô rất nhạt, giống như bông hoa mai trong mùa đông lạnh giá: “Cảm ơn anh đã cho Cố Lăng Kiệt một con đường sống.”
“Anh sợ em sẽ chết.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, quay người rời đi.
Tô Khánh Nam giữ lấy cổ tay cô.
Bạch Nguyệt liếc thoáng qua anh ta: “Anh đã có Linh rồi, sau này anh đừng đứng núi này trông núi nọ như thế nữa, giống như anh đã từng nói, cô ấy là một tờ giấy trắng, ngây thơ, lãng mạn, anh có thể viết một giai điệu tuyệt vời lên trên đó, còn đối với tôi, anh chưa từng yêu.”
Tô Khánh Nam buông lỏng tay mình ra.
Anh ta có thể thu lại những lời nói đó sao?
Lúc đó, nhìn thấy Linh, anh ta cảm thấy rất hưng phấn, cô ấy rất giống Bạch Nguyệt, anh ta cho rằng Bạch Nguyệt đã chết rồi, cho nên mới cố ý nói với Trần Niệm như thế.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Linh hai ngày, anh ta đã chắc chắn, cô ấy không phải là người con gái mà anh ta cần, cô ấy rất ngây thơ, nhưng hai người không thể hiểu nhau, Linh giống như những người phụ nữ khác mà anh ta đã từng chơi đùa.
Hiện tại anh ta chán chơi đùa, anh ta chỉ muốn tìm được một người con gái mà anh ta yêu để sống ổn định.
Anh ta hâm mộ Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt có thể làm mọi thứ vì Cố Lăng Kiệt.
Nếu như anh ta có thể làm mọi thứ vì Bạch Nguyệt, một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận anh ta sao?
Cô rất thông minh, giống như vừa rồi, cô thế mà đoán ra được là anh ta cố ý tha cho Cố Lăng Kiệt một con đường sống, cô có thể cảm nhận được sự thật lòng của anh ta, đúng không?
Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt, chỉ có thể để cho cô đi.
Bạch Nguyệt đi ra khỏi Nội Các, cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đứng ở bên ngoài.
Anh đứng ở trước xe, chờ cô.
Bạch Nguyệt đi về phía anh.
Anh xoa đầu cô: “Em đói bụng không? Mẹ đã đặt nhà hàng rồi, anh còn gọi cả mấy người Trương Tinh Vũ đến, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó trở về nhà ngủ.”
Bạch Nguyệt cong môi cười: “Được, chúc mừng anh bình an trở về.”
Cố Lăng Kiệt có được sự yêu quý của mọi người, cho nên lúc anh xảy ra chuyện, rất nhiều người nguyện ý giúp đỡ anh, anh đáng giá được mọi người tin tưởng như vậy.
Cô lên xe.
“Vẫn là cô chủ có biện pháp, tôi và thủ trưởng Lâm chỉ biết lo lắng suông.” Trương Tinh Vũ khen ngợi.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Em thuyết phục Chu Hân Ly bằng cách nào thế?”
“Một người yêu điên cuồng như Chu Hân Ly, trọng điểm không phải là em mà là Tô Khánh Nam, không nói đến chuyện này nữa, hiện tại Chu Hân Ly đang bị ai trông coi, bây giờ cô ta giống như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Để tôi đi nghe ngóng.”Trương Tinh Vũ lập tức gọi điện thoại ra ngoài.
“Hy vọng cô ta sẽ không ở trên tay Thịnh Đông Quang.” Bạch Nguyệt cảm thán.
“Có lẽ là không, anh, Tô Chung và Thịnh Đông Quang đều dính vào chuyện này, khả năng Chu Hân Ly ở chỗ Thẩm Diên Dũng.” Cố Lăng Kiệt suy đoán.
“Thủ trưởng, Chu Hân Ly đang ở chỗ của tổng thống.” Trương Tinh Vũ báo cáo.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!