Chương 1255: Anh Không Muốn Em Chịu Oan Ức
CHƯƠNG 1255: ANH KHÔNG MUỐN EM CHỊU OAN ỨC
Hạng Minh Khải giận đến mặt đỏ bừng bừng, lại quất roi nữa.
Một roi này không phải là đánh Hạng Thịnh Duật, vì dù sao cũng là con trai của mình ông ta không nỡ.
Mà là quất về phía Mục Uyển.
Thế nhưng Hạng Thịnh Duật đã nhanh hơn một bước, tóm chặt roi.
Dáng vẻ tươi cười, nhơn nhơn bỗng chuyển thành ngưng trọng, ánh mắt cũng sắc bén hơn mấy phần, lạnh lùng nói: "Ba có thể đánh con, thậm chí có thế đánh chết con cũng được vì da thịt cơ thể này là ba mẹ cho nhưng con không cho phép bất cứ người nào tổn thương cô ấy dù là một sợi tóc, bao gồm cả ba mẹ."
"Mày, thằng ngỗ nghịch này!" Hạng Minh Khải rút roi ra, tức giận thực sự quất roi vào người Hạng Thịnh Duật.
Vừa bắt đầu ông ta còn lưu ý cố gắng chỉ đánh vào phần lưng anh, cố gắng không để anh bị thương nhiều.
Nhưng khi tức giận lên rồi, không giữ được lý trí nữa, cũng chẳng thèm quan tâm đánh chỗ nào.
Mục Uyển thấy roi vút qua, Hạng Thịnh Duật vì cô mà bị đánh, trong lòng cô không muốn như vậy, cũng không sợ hãi, che chắn trước mặt Hạng Thịnh Duật, roi đánh lên lưng cô. May mà cô mặc quần áo dày, cũng còn đỡ, không giống như Hạng Thịnh Duật chỉ mặc mỗi áo sơ mi, mặc cho ông ta đánh.
Hạng Vũ Thái cũng không yên tâm, cuối cùng cũng xuống xe đi vào nhà, đúng lúc nhìn thấy cảnh Mục Uyển bị đánh.
Vốn dĩ Hạng Thịnh Duật để mặc bị đánh, nhưng thấy Mục Uyển bị đánh anh cũng không thể bình tĩnh được nữa. Anh đứng lên che trước mặt Mục Uyển: "Tốt nhất là ba mẹ tiếp nhận cô ấy, như vậy sẽ có thêm nàng dâu, thỉnh thoảng bọn con sẽ về thăm ba mẹ. Nếu ba mẹ không chấp nhận cô ấy, cũng không sao, cùng lắm thì con không hiếu thảo với ba mẹ, hai người sẽ mất đi một đứa con trai."
"Mày vì loại phụ nữ này mà muốn cắt đứt quan hệ với ba mẹ?" Hạng Minh Khải cực kỳ mất bình tĩnh.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Vì cô ấy, đến mạng con cũng cũng không cần, nói gì đến chuyện cắt đứt quan hệ với ba mẹ ruột."
"Mày, cái thằng bất hiếu!" Hạng Minh Khải lại muốn vung roi qua.
"Anh cả, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hạng Vũ Thái mở miệng hỏi.
Hạng Minh Khải liếc mắt nhìn Hạng Vũ Thái: "Chú đừng quan tâm, hôm nay tôi phải đánh chết thằng ngỗ ngược này, tức chết tôi rồi."
"Bình thường anh dạy dỗ Hạng Thịnh Duật là chuyện của anh, đương nhiên tôi không can thiệp vào. Nhưng hôm nay phải đến hoàng cung, Thịnh Duật là tướng quân, bắt buộc phải đi. Nếu không Hoàng gia sẽ cảm thấy nhà họ Hạng chúng ta vô lễ, đợi mấy ngày nữa, chuyện của hoàng hậu giải quyết xong rồi, anh đánh tiếp cũng không muộn." Hạng Vũ Thái nhíu mày nói.
Cuối cùng cũng là do Ân Minh Lan đau lòng con trai, thấy Hạng Thịnh Duật bị đánh bong da tróc thịt, lên tiếng: "Em cảm thấy Vũ Thái nói cũng có lý, chúng ta xử lý chuyện chính trước đi."
Hạng Minh Khải giận dữ ném roi xuống đất: "Dù sao tao thà không có đứa con trai ngỗ nghịch này cũng không đồng ý đâu, loại phụ nữ rác rưởi.”
Mục Uyển mặt không cảm xúc, đưa tay đỡ Hạng Thịnh Duật, nhẹ nhàng nói: "Anh bôi thuốc trước đi rồi thay đồ. Bây giờ mấy chỗ bị đánh sẽ hơi rát nhưng để một lát nữa là đỡ đau. Nếu không xử lý, vết thương sẽ bị nhiễm trùng, anh không phải là thần thánh, anh chỉ là con người thôi."
"Xin lỗi." Hạng Thịnh Duật nói lời xin lỗi, tay nhẹ nhàng xoa trên lưng cô.
Anh không bao giờ nói lời xin lỗi với người khác, nhưng lại chịu nói với cô.
Xin lỗi, anh khiến cô lo lắng.
Xin lỗi, vì anh mà cô lúng túng.
Xin lỗi, vì anh mà cô bị thương.
Xin lỗi vì anh không giải quyết được vấn đề.
"Không sao, mau đi xử lý vết thương thôi, còn phải vào Hoàng cung nữa. Nếu đi trễ bên phía phu nhân Lan Ninh chắc chắn sẽ nhắm vào anh đấy." Mục Uyển dịu dàng nói.
Bọn họ lên xe của Sở Giản, Sở Giản đưa họ trở về tiểu viện bên hồ.
Trong phòng Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật cởi quần áo, từng vết roi đánh chằng chịt nổi trên lưng, có vài chỗ đánh rất sâu.
Mục Uyển bôi thuốc cho anh, càng bôi cô càng tức giận...
Tuy anh không kêu đau nhưng phản ứng của da thịt không qua được mắt cô.
"Trước đây em từng đọc một câu chuyện. Một bà mẹ có hai người con trai. Đứa con lớn là một đứa trẻ rất quật cường. Mỗi lần bị đánh cậu, cậu đều không kêu đau. Lần nào cũng bị đánh rất thảm. Còn đứa con trai út, chưa đụng vào người nó đã hét toáng lên, dáng vẻ như vừa bị đánh rất thê thảm. Trên thực tế căn bản bị đánh rất nhẹ. Anh còn ngốc hơn đứa lớn, anh không những không kêu đau mà còn cười được." Mục Uyển trách cứ.
Hạng Thịnh Duật lại mỉm cười: "Anh lớn đùng thế này rồi, cũng đâu thể khóc chứ?"
"Anh giả vờ làm ra bộ rất đau, đương nhiên ba mẹ sẽ đau lòng, sẽ không xuống tay mạnh như vậy nữa." Mục Uyển nói.
"Anh không cần làm bộ, vì thật sự rất đau." Hạng Thịnh Duật làm nũng với Mục Uyển.
"Em hôn anh một cái anh sẽ không đau nữa."
Anh chu môi lên, đúng là dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Mục Uyên bỗng nhiên không giận nổi nữa.
"Nhanh lên nào." Hạng Thịnh Duật thúc giục.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô chạm vào môi anh.
Hạng Thịnh Duật cong môi cười, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều: "Bọn họ là muốn đạt được mục đích, nếu chỉ đánh một lần mà ra đã để họ được như ý thì họ sẽ cảm thấy đánh anh rất có tác dụng."
"Nói như thể lúc trước anh chưa bị đánh bao giờ vậy." Mục Uyển vẻ ghét bỏ nói, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc cho anh.
"Bọn họ không nhớ được, rõ ràng mỗi lần đánh anh đều biết là không có tác dụng, vậy mà vẫn muốn đánh anh, anh thực sự thấy buồn phiền." Hạng Thịnh Duật kể khổ.
Mục Uyển bật cười xùy, cảm thấy Hạng Thịnh Duật nói như vậy rất buồn cười.
"Vậy anh còn để bọn họ đánh anh?" Mục Uyển nói.
"Bọn họ đánh anh, xả giận hết trên người anh thì họ sẽ không tìm đến làm phiền em nữa." Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói.
Trong lòng Mục Uyển rung động, có một loại cảm giác kỳ lạ khẽ lướt qua.
"Thực ra, bọn họ muốn tìm thì vẫn sẽ tìm đến thôi. Không sao đâu, em có thể đối phó, cũng có thể giải quyết được." Mục Uyển nói.
"Em định ứng phó như thế nào, giải quyết thế nào?" Hạng Thịnh Duật liếc cô nói: "Lần trước mắt em bị mù, cũng có liên quan đến mẹ anh, nên chỉ có thể để họ biết, một là đánh chết anh hoặc là ủng hộ hai chúng ta bên nhau thì bọn họ mới chịu thỏa hiệp. Chỉ khi anh thể hiện thái độ rõ ràng, bọn họ mới nghĩ thông suốt. Nếu anh không làm vậy, họ sẽ mặc ý bắt nạt em."
"Tính cách của em không phải ai cũng có thể bắt nạt. Hôm nay em còn tát Hạng Tuyết Vi mấy cái đấy." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nheo mắt lại, ánh sáng sắc bén chợt lóe lên: "Chả trách bà ta đến tìm ba mẹ anh gây xích mích ly gián. Bà ta chán sống rồi, gần đây bận nhiều việc, không để ý bà ta, giờ bà ta lại không kiêng dè bắt đầu gây chuyện rồi."
"Con người bà ta... bụng dạ hẹp hòi, lòng mang ý đồ xấu. Lần trước bà ta muốn giết em nhưng không thành, chắc chắn sẽ tìm cơ hội khác. Không vội, chúng ta giải quyết xong chuyện quan trọng, sau đó sẽ đến xử lý bà ta. Anh đã nói chỉ khi đủ mạnh mẽ mới có thể không cần e dè. Bây giờ em chưa đủ mạnh, vì vậy bà ta còn dám xuất hiện trước mặt em, đợi em đủ mạnh rồi, những gì bà ta nợ em, em nhất định sẽ đòi lại. Bà ta phạm sai lầm, em cũng sẽ bắt bà ta phải trả giá." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Khóe môi của Hạng Thịnh Duật cong lên, trở về dáng vẻ nhơn nhơn thường ngày, hơi tà, hơi ác.
"Chuyện này cần em đích thân ra tay sao, vậy thì em cần người chồng này để làm gì? Để trang trí sao? Hãy đợi đấy, anh đã sắp xếp xong rồi."