Chương 543: Anh Đã Học Nó Khi Nào
CHƯƠNG 543: ANH ĐÃ HỌC NÓ KHI NÀO
"Em đừng ầm ĩ nữa, chúng ta vẫn như trước đây, ngoài không được rời khỏi anh, em muốn gì anh cũng sẽ cho em." Thẩm Diên Dũng nhún nhường.
"Được, vậy thì ly hôn đi." Lưu San mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt, bình tĩnh khiêu khích: "Anh ly hôn rồi thì tôi sẽ gả cho anh, vừa nãy tôi nói đã có chồng rồi là nói đùa thôi."
Thẩm Diên Dũng mỉm cười: "Được, em nói rồi nhé, anh ly hôn thì em sẽ gả cho anh. Nhưng em phải cho anh thời gian hai năm, hai năm là được."
Lưu San cười nhạo một tiếng.
Cô đã biết kết quả này.
Thẩm Diên Dũng cảm thấy cô là cô bé mười tám tuổi sao?
Đàn ông thường dùng kế hoạch và tưởng tượng tương lai để lừa gạt phụ nữ.
Ví dụ nói, anh ly hôn, anh chắc chắn ly hôn mà phụ nữ lập tức tin đàn ông sẽ ly hôn thì thật là ngu ngốc.
Nói hay mấy cũng không bằng hành động thực tế.
Hơn nữa, cô không hề thích anh, chứ đừng nói tới yêu, nên nghe thấy lời này của anh cô chỉ cảm thấy buồn cười.
"Thẩm Diên Dũng, anh nói đúng, chỉ số thông minh đúng là có thể truyền nhiễm." Lưu San ý tứ sâu xa.
"Việc em nói đã có chồng là nói thật hay là nói đùa thế." Thẩm Diên Dũng đã nhận ra điểm không bình thường.
"Anh đoán xem."
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng lóe lên, anh nâng cằm Lưu San, chắc chắn nói: "Anh lặp lại lần nữa, chồng em chỉ có thể là anh, nếu như em muốn anh ta chết thì em cứ việc chọn khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh.”
Lưu San nheo mắt nhìn anh.
Nếu không phải cô hiểu rõ sự ngang bướng của anh, biết anh ham chiếm hữu thì cô đã thật tưởng là anh yêu cô đấy.
Nếu như anh yêu cô thì sẽ không bỏ mặc hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật.
Anh tưởng cô không biết hung thủ là ai sao?
Không, cô biết.
"Em đói rồi." Lưu San đột nhiên nói.
"Cái gì?" Thẩm Diên Dũng dừng một chút.
"Không phải anh nói yêu em sao? Chắc anh phải biết em thích ăn gì chứ nhỉ." Lưu San vừa cười vừa nói, hai tay chủ động ôm gáy anh, khóa anh lại.
Thẩm Diên Dũng liếc nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Anh là người rất biết kiềm chế cảm xúc, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ một câu nói của cô là có thể thay đổi tâm trạng và cảm xúc của anh.
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Anh thật sự yêu cô quá sâu rồi.
"Bây giờ anh sẽ ra ngoài mua cho em, em ngoan ngoãn một chút, chờ sắp xếp của anh." Thẩm Diên Dũng dịu dàng.
"Tôi sẽ suy nghĩ." Lưu San trả lời.
Nhưng anh không muốn ra ngoài, cứ muốn nhìn cô, anh ngồi dậy, mở điện thoại ra gọi: "Cậu tới Đông cung, bảo họ chuẩn bị mấy món ăn, lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu, hãy đưa đến phòng 1102 Khác sạn Quốc tế nước A."
Khi anh gọi điện thoại, Lưu San đã mặc xong quần áo, nhảy từ trên giường xuống.
Thẩm Diên Dũng còn chưa kịp tắt điện thoại, nắm chặt tay cô.
Lưu San chỉ chỉ nhà vệ sinh.
Lúc này, Thẩm Diên Dũng mới buông ra.
Cô tìm quần áo để thay rồi đi nhà vệ sinh tắm rửa.
Thẩm Diên Dũng muốn đi vào, nhưng vặn mấy lần mà cửa đã bị Lưu San khóa lại.
Mặt anh cau lại.
Lưu San chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cửa đã bị Thẩm Diên Dũng mở ra.
Cô cũng không hoảng sợ, mỉa mai nói: "Ngài tổng thống đã học được kỹ năng ăn trộm, móc túi từ khi nào thế, kỹ năng mở khóa thật điêu luyện."
Thẩm Diên Dũng đi tới: "Cả người em có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy chứ, em còn khóa cửa làm cái gì."
"Tôi thích khóa cửa đấy, anh quản được ý thích của tôi sao." Lưu San liếc mắt nhìn anh.
Cô không hi vọng anh quấn lấy cô nên mới khóa cửa lại.
Anh tiến lên ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực, dịu dàng nói: "Anh không quản thì còn ai quản được."
"Tôi không cần anh quản." Lưu San trả lời.
Vốn dĩ, tâm trạng anh đang tốt, vì nàng câu nói này của cô mà chìm xuống đáy cốc, anh quả quyết: "Anh chắc chắn quản."
"Nên tôi cảm thấy mình sẽ không thọ, vốn dĩ cũng vì anh mà những người đó mới giết tôi, bây giờ anh còn quấn lấy tôi, tôi không chết mới là lạ, hay là tôi lại về nước D trốn thôi." Lưu San bất đắc dĩ.
"Sẽ không đâu, lần này sẽ không, anh đã nghĩ kỹ rồi, giữ em ở bên cạnh làm trợ lý của anh, anh đi đâu thì em đi đó." Thẩm Diên Dũng nói, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Thật ra anh biết cô bằng lòng ở lại bên cạnh anh cũng là vì nghĩ ở bên cạnh anh sẽ tìm ra hung thủ.
Lưu San không quen ngụy trang, gật đầu, hơi bứt rứt bất an.
"Đúng rồi, Tiểu Bảo đã chết như thế nào?" Thẩm Diên Dũng hỏi, sâu xa nhìn Lưu San.
"Có một đoạn thời gian nước D bùng phát virus N, cha tôi bị lây nhiễm, Tiểu Bảo cũng bị lây nhiễm, nên hai người họ đều bệnh mà qua đời." Lưu San rũ mắt nói.
"Đợi có thời gian, anh muốn đi nhìn Tiểu Bảo và ba mẹ em, dù sao Tiểu Bảo cũng là con anh, trước mắt là máu mủ duy nhất của anh, ba mẹ em cũng là ba mẹ anh." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói, trong mắt lộ vẻ bi thương.
Lưu San nhíu mày, cô không hiểu suy nghĩ thật sự của anh lắm: "Tôi biết rồi, tôi tắm đã, anh đi ra ngoài trước đi."
Thẩm Diên Dũng cởi quần áo ra: "Cùng tắm đi, anh cũng muốn tắm rửa."
Lưu San nhìn anh chằm chằm: "Chỗ cuả tôi không có quần áo của anh."
"Anh sẽ sai người mang tới, hôm nay em đến chỗ anh ở đi, an toàn." Thẩm Diên Dũng trầm giọng, không cho Lưu San cơ hội từ chối và phản kháng.
Lưu San không từ chối, cô cũng có tính toán của bản thân.
Cô ngồi xổm tiến vào trong bồn tắm, Thẩm Diên Dũng theo sát bước vào.
Cô chống vào vòm ngực nóng hổi của anh: "Chỗ này rất nhỏ."
"Ừ, vừa vặn chỉ có thể chứa được hai người chúng ta." Thẩm Diên Dũng liếc nhìn môi cô, rồi tới gần cô.
Lưu San lui về sau.
Ngồi ở trong bồn tắm, thì có thể lùi được đến đâu chứ.
Anh hôn lên môi cô, mặc kệ cô không bằng lòng, Thẩm Diên Dũng vẫn mạnh mẽ tiến vào.
Cô AQ nghĩ, coi như chơi một anh chàng đẹp trai vậy, dù sao dáng vẻ anh cũng đẹp, vóc người đẹp, dẻo dai, công cụ cũng không tệ, nghĩ như vậy, trong lòng cô cân bằng hơn nhiều.
Điện thoại trong phòng vang lên.
Khi cô bị Thẩm Diên Dũng ôm đến giường vẫn còn kêu.
Cô xoay người, nhấc máy.
"Xin chào quý khách, tôi là lễ tân, xin hỏi quý khách không sao chứ, vừa nãy có cảnh báo cháy, khách hàng khác đều đã xuống nhưng quý khách vẫn chưa xuống." Lễ tân dịu dàng hỏi.
“Bây giờ lửa đã dập chưa?" Lưu San cụp mắt hỏi.
Thẩm Diên Dũng hé miệng cười.
"À... đã dập rồi." Lễ tân giải thích.
"Các vị đã dập được lửa rồi thì tôi còn có thể có chuyện gì chứ." Lưu San cúp điện thoại, quay lưng về phía Thẩm Diên Dũng nghỉ ngơi.
Điện thoại di động của Thẩm Diên Dũng kêu lên, anh nhìn thoáng qua thấy báo là Bạch Nguyệt thì trực tiếp tắt máy.
Bạch Nguyệt lại gọi lại, anh nghe máy: "Có chuyện gì thế?"
"Thẩm Diên Dũng, anh có lầm hay không, vào lúc này anh lại có thể đi tìm Lưu San, chẳng lẽ anh không biết tại sao mẹ Lưu San chết à?" Bạch Nguyệt kích động.
"Đã là một cái đinh, thì dù tôi không xuất hiện người khác vẫn coi cô ấy như cái đinh, tôi xuất hiện mới có thể bảo vệ cho cô ấy tốt hơn, không phải sao?" Thẩm Diên Dũng hỏi lại.
"Đừng đụng vào cô ấy, hãy để cô ấy sống cuộc sống bình thường đi, đừng có dùng suy nghĩ của anh mà hủy hoại cô ấy." Giọng Bạch Nguyệt gần như khẩn cầu.
"Em làm tốt chuyện của bản thân em là được rồi." Thẩm Diên Dũng trực tiếp cúp điện thoại.