Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1090: Muốn Qua, Anh Qua​




CHƯƠNG 1090: MUỐN QUA, ANH QUA
Cô vốn cũng không cần tới, nhưng mà Hình Thiên tự mình gọi cô tới.
Hạng Thịnh Duật phát cáu, cô nghĩ lại mà rùng mình.
Mấu chốt là, bây giờ cô xích mích với anh ta thì chẳng có ích gì cả.
"Không phải anh nói mua cho tôi sáu người sao? Sáu người có thể phải dùng hết hơn ba trăm tỷ, tôi không muốn kem của anh là muốn ăn cá lớn phải thả câu dài." Mục Uyển nhíu mày nói.
"Trả tiền lại cho anh ta đi. Chỉ là một trăm năm mươi tỷ, tôi cho em một ngàn năm trăm tỷ." Hạng Thịnh Duật nói, trực tiếp dùng giọng điệu như ra lệnh.
Cô biết anh ta có tiền, cũng tốt thôi, cô hẳn là dùng của anh ta, hơn nữa trong lòng sẽ không áy náy, cũng sẽ không cảm thấy nợ anh ta cái gì.
"Sau khi về tôi sẽ xử lý ."
"Bây giờ em cũng có thể xử lý ."
"Quyền hạn trên điện thoại di động của tôi chỉ có một trăm năm mươi tỷ. Trước đó tôi chuyển quá nhiều, đã bị hạn chế rồi, chỉ có thể xử lý tại quầy. Tôi nói trả lại, thì sẽ trả lại." Mục Uyển nói.
"Em dùng thẻ gì, chất lượng kém thế? Sau khi về tôi làm cho em thẻ khác, không có bất kì quyền hạn, sau này nơi mà em cần dùng tiền rất nhiều." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển không hiểu.
Anh ta quá tự tin về bản thân, hay là cảm thấy cô không thể nào có năng lực ra tay với anh ta, hay là, đã giới hạn cô trong phạm vi khống chế của mình?
"Tôi sẽ không trả lại anh." Mục Uyển nói rõ ràng.
Hạng Thịnh Duật cong môi, không đứng đắn đứng dậy: “Vậy thì tôi phải sử dụng nhiều hơn rồi, nếu không sẽ thấy thiệt thòi."
Mục Uyển nghe ra ám chỉ của anh ta, quay mặt sang chỗ khác: “Anh ngủ đi."
"Phải ngủ thật ngon." Hạng Thịnh Duật tiếp lời Mục Uyển.
Cô nhận ra rằng, câu nói đó của cô có nghĩa khác, nhíu mày lên.
Lúc còn bé cũng không phát hiện Hạng Thịnh Duật lại háo sắc như thế, trưởng thành rồi, đúng là làm cho người ta khó mà tưởng nổi.
Mục Uyển làm bộ như không nghe được, chống cằm, nhìn ra nơi khác.
Nghe bài nhạc hay, ngồi trên thuyền nhỏ, lững lờ trôi trên sông. Gió thổi, tắm nắng, người liền bắt đầu lười biếng rồi, cũng rất thoải mái, hơn nữa cũng không muốn phá hủy cảm giác trực quan này, không cần suy nghĩ cảm nhận.
Cũng không biết đã qua bao lâu, thuyền tới trạm cuối rồi.
Mục Uyển nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, anh ta vẫn còn ngủ.
Cô cũng không biết nên đi đâu, nói với người chèo thuyền: “Đi thêm một vòng đi, trước khi đến bờ bên kia thì chúng ta thêm."
Người chèo thuyền tiếp tục chèo thuyền. Mục Uyển cũng hơi mệt nhọc, tựa vào một cây cột khác, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vô tình ngủ luôn.
Nghe được tiếng ồn ào, tỉnh lại, thấy mình nằm trong ngực Hạng Thịnh Duật.
Anh ta đến bên người cô lúc nào, cô cũng không biết.
Đứng dậy.
Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô, lần nữa kéo cô đè lên người anh ta.
Mục Uyển không biết làm sao: “Anh tỉnh lúc nào thế?"
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía cô: “Lúc đến bờ lần nữa. Dường ngủ em ngủ cũng không đẹp chút nào, sao em lại không biết ngượng mà ngủ thế."
Mục Uyển: “..."
Cô thật sự có xúc động muốn đánh anh ta một trận, rồi mới nói tiếp.
"Tôi cũng không cần tìm bạn trai, cần đẹp làm gì chứ, tôi chỉ cần thoải mái." Mục Uyển nói, tức gận hất tay anh ta ra, nhìn về điện thoại, gần mười hai giờ rồi.
Bọn họ ngồi trên thuyền đã sắp ba tiếng: “Còn bao lâu nữa thì đến bờ?"
Hạng Thịnh Duật rũ mắt nhìn cô: “Em hỏi tôi, tôi hỏi ai?"
Mục Uyển nhìn về phía người chèo thuyền, dùng tiếng Anh khách sáo hỏi: “Xin hỏi còn bao lâu nữa thì tới bờ?"
"Tầm mười phút nữa." Người chèo thuyền khách sáo nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, không vui nói: “Thái độ của em đối với người ta còn tốt hơn khi đối với tôi."
Mục Uyển bật cười một tiếng, liếc nhìn anh ta: “Anh để ý à?"
"Tất nhiên là không." Hạng Thịnh Duật dù muốn dù không cũng chối bỏ: “Nhưng mà, khi tâm trạng tôi không tốt, có vài người, sẽ bị gặp họa."
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía người chèo thuyền.
Người chèo thuyền không hiểu bọn họ nói gì, thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hạng Thịnh Duật khi nhìn mình, không hiểu rõ nên nở nụ cười, gật đầu.
"Anh đúng là rảnh quá mà." Mục Uyển không hề khách khí mà ghét bỏ, nhìn về bờ bên kia: “Trưa nay đi đâu ăn, tôi mời anh."
"Chút tiền đó của em, thôi đi." Hạng Thịnh Duật cầm điện thoại di động lên, đi ra gọi điện thoại: “Tư Địch, tôi là Hạng Thịnh Duật, bây giờ tôi đang ở, trưa nay cùng ăn cơm, sắp xếp một nơi tốt nhé. Ừ, có vài việc cần anh giúp đỡ, bây giờ ở..." Hạng Thịnh Duật nhìn xung quanh một chút: “Trên mặt sông, anh phái tàu lặn tới đón chúng tôi đi."
Mục Uyển: “..."
"Hahaha, đừng tới thật đấy, chỉ đùa chút thôi. Mười phút nữa tôi đến bến tàu ở Provence, lát nữa gặp." Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại.
"Tư Địch?" Mục Uyển dường hơi có chút ấn tượng với cái tên này: “Anh nói là, vị kia của Bộ Quốc phòng sao?"
"Em cũng biết anh ta?"
"Lúc trước tới viếng thăm, nghe nói năng lực của anh ta, hình như anh ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi?" Mục Uyển nghi ngờ hỏi.
Rất tò mò. Người đáng ghét như Hạng Thịnh Duật thế mà nhân duyên và mạng lưới giao thiệp dường như đều rất tốt. Rất nhiều người đều có thể làm bạn với anh ta, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.
"Ừ, bốn mươi bảy rồi, lát nữa em sẽ gặp được." Hạng Thịnh Duật nói, chân bị Mục Uyển tựa vào nên hơi tê, lười biếng di chuyển một cái, rồi lại ngồi xuống bên cạnh cô.
"Hai người rất quen?" Mục Uyển lại thử dò xét hỏi.
Hạng Thịnh Duật cong môi, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Em cảm thấy tôi và em có quen thuộc không?"
"Biết nhau từ nhỏ, lớn lên dưới cùng một mái hiên, coi như là quen thuộc." Mục Uyển trả lời.
"Giữa người và người chung sống với nhau, nếu như tính theo thời gian, em đối với tôi, hẳn là không kém Hình Thiên." Hạng Thịnh Duật nhướng mày, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Mục Uyển không thích giọng điệu và sắc mặt của Hạng Thịnh Duật lúc này: “Anh nói dựa theo thời gian gặp mặt, hay là thời gian quen biết?"
"Có mấy người, chung sống hơn hai mươi năm, thậm chí là hơn năm mươi năm, vẫn không biết chút gì về đối phương, cũng không có tiếng nói chung, thậm chí ngay cả nói một câu cũng thấy bực bội. Có vài người chỉ là sống chung với nhau trong một tuần ngắn ngủi, nhưng lại thần giao cách cảm, hơn nữa nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Xét theo thời gian gặp mặt, không quá 72 tiếng đồng hồ." Hạng Thịnh Duật nhếch môi.
"Ừ." Mục Uyển nói một tiếng, nhìn về phía khác.
Hạng Thịnh Duật xoa tóc cô: “Ôi, đầu tóc của em, giống như gai, tuyệt."
Mục Uyển: “..."
"Vậy anh có muốn cũng cắt một lần?"
Hạng Thịnh Duật chạm vào trán cô: “Hơi xấu."
Mục Uyển: “..."
Cô hít sâu một hơi, đã nhịn anh ta lâu lắm rồi. Từ lúc anh ta xuất hiện, vẫn luôn khiêu khích đến tận bây giờ, đúng là giống anh ta hồi bé như đúc, không ngại phiền phức, nói cô, đả kích cô, nói cô ngay cả tự tin cũng không có.
Cô đứng dậy, ngồi đối diện với anh ta, nơi cách xa anh ta nhất.
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật nháy mắt trở nên nghiêm túc, ra lệnh: “Qua đây."
"Tôi xấu xí, đầu tôi gai góc, cách xa anh một chút cũng được chứ." Cô khó chịu nói.
Hạng Thịnh Duật nheo mắt lại, mặt đầy lạnh lẽo: “Tôi nói, qua đây."
"Ơ." Mục Uyển bật cười một tiếng, tựa vào cột.
Cô không phải loại phụ nữ chỉ cần anh ta hô một tiếng là qua, cũng không muốn tôn nghiêm bị anh ta chà đạp dưới lòng bàn chân.
Cô hạ mắt xuống, không sợ chút nào, học theo dáng dấp của anh ta, lạnh lùng nói: “Muốn qua, anh qua đi."

Chương 1091: Ngu Xuẩn​

CHƯƠNG 1091: NGU XUẨN

Hạng Thịnh Duật chăm chăm nhìn cô, lạnh lùng cực kì, Mục Uyển cũng không yếu thế mà nhìn lại anh ta.

Người sáng suốt, nhìn cái là biết hai người đang gây gổ.

Hạng Thịnh Duật cong môi, đứng dậy.

Mục Uyển kinh hãi, ngồi thẳng tắp.

Cô không hề nghĩ rằng Hạng Thịnh Duật sẽ đi, anh ta là người còn kiêu ngạo hơn cả cô, là người còn kiêu ngạo gấp cô mấy trăm lần.

Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô: “Kêu tôi qua đây làm chi?"

Mục Uyển: “..."

Cô căn bản cũng không muốn kêu anh ta qua, là anh ta kêu cô qua, cô không vui, mới nói muốn qua thì anh qua đi.

"Anh kêu tôi qua làm gì?" Mục Uyển bắt chước hỏi anh ta.

Hạng Thịnh Duật đột nhiên đến gần, lấy tốc độ nhanh như chớp hôn lên môi cô.

Mục Uyển theo bản năng lùi ra sau.

Anh ta đè gáy cô xuống, dùng sức hít một hơi, không vui nói: “Em tránh gì đấy? Có nơi nào của em mà anh chưa từng ăn qua à?"

"Hạng Thịnh Duật!" Mục Uyển cất to giọng kêu anh ta.

"Ông nội của em ở đây." Giọng nói của Hạng Thịnh Duật còn to hơn cô ta.

"Đi ông nội nhà anh." Mục Uyển dùng sức đẩy anh ta.

Hạng Thịnh Duật khó lòng phòng bị, ngã xuống sông.

Mục Uyển có linh cảm chẳng lành, kéo cánh tay anh ta lại.

Hạng Thịnh Duật cong môi, trong mắt lập lòe ánh sáng.

Mục Uyển nhận ra không đúng, buông tay cũng không còn kịp rồi, bị anh ta kéo xuống nước.

May đã tháng tư rồi, đã vào mùa hè, nước không quá lạnh.

Chỉ là cô rớt xuống quá giật mình, muốn ngoi lên mặt sông, Hạng Thịnh Duật lại cố ý kéo chân cô, chìm xuống.

Mục Uyển nhíu mày, trợn tròn mắt trong nước, rất chua xót, còn hơi đau.

Cô vội vàng ngoi lên, lúc sắp tới mặt nước, lại bị Hạng Thịnh Duật kéo xuống.

Xuống ba lần, cô đã sắp dùng hết khí oxy rồi, cũng không còn sức nữa. Nhìn mặt sông cách ngày càng xa, Hạng Thịnh Duật xuất hiện trước mặt cô, lộ ra nụ cười xán lạn.

Mục Uyển thấy anh ta thì nổi giận, một hơi thở cuối cùng đi ra, còn dư lại là sự khó chịu vì thiếu oxy. Khi bị thiếu oxy cho đến lúc không có lí trí, cô sẽ há mồm ra, mặc cho nước đi vào.

Nước sẽ đi vào cơ quan trong cơ thể, phổi, vân vân, cuối cùng sẽ chết vì nghẹt thở.

Hạng Thịnh Duật nhân cơ hội, hôn lên môi cô, đưa oxy trong miệng qua cho cô.

Mục Uyển cũng bất chấp, liều mạng hít lấy, vẫn chưa đủ.

Hạng Thịnh Duật đạp nước, hai ngươi trồi lên khỏi mặt nước.

Mục Uyển lập tức mở to miệng hô hấp.

"Còn đẩy tôi ra không?" Hạng Thịnh Duật không đứng đắn hỏi.

Mục Uyển trừng anh ta một cái: “Anh có thể đi chết."

Cô bơi về phía thuyền.

Chân lại bị Hạng Thịnh Duật nắm lấy, chìm xuống.

Mục Uyển: “..."

Tính cách của Hạng Thịnh Duật, khăng khăng mà cố chấp, giống như đứa bé muốn ăn kẹo, chỉ có thể vẫn luôn ồn ào khóc lóc, cứ khóc lóc mãi, cho đến khi có kẹo.

Anh ta là bị nhà cưng chiều mà sinh hư từ nhỏ, ngồi tít trên cao, chẳng hề cân nhắc đến cảm nhận của người khác.

Mục Uyển cảm thấy khó chịu, rất khó chịu, nhưng không thể làm gì.

Cô cũng không nên lại bị anh ta giày vò cho đến khi hết hơi nữa, không giãy giụa đi lên, mà bơi về phía anh ta.

Hạng Thịnh Duật hơi sửng sốt.

Mục Uyển trực tiếp hôn lên môi anh ta, hút không khí trong miệng anh ta.

Hạng Thịnh Duật đầy mặt mờ mịt nhìn cô.

Mục Uyển đang nhắm mắt, thế nên không nhìn thấy vẻ hoang mang, và màu đỏ quái dị trên mặt anh ta.

Hạng Thịnh Duật tỉnh hồn lại, đạp nước, hai người lại nổi lên mặt nước.

Người xung quanh vỗ tay, huýt sáo, còn ném hoa về phía họ.

Mục Uyển lui ra sau, nhìn về phía anh ta.

Hạng Thịnh Duật nhướng mày, chưa thỏa mãn mà liếm môi: “Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy."

Cô lười quan tâm anh ta, dưới sự giúp đỡ của người chèo thuyền, leo lên thuyền.

Hạng Thịnh Duật lặng lẽ lên giường, nhìn cô: “Em đây chính là mắt gấu mèo trong truyền thuyến? Xung quanh mắt đều đen một vòng."

Mục Uyển mím môi không nói lời nào.

Lúc cô đi ra ngoài thì trang điểm mắt khói, lông mi cũng chải năm sáu tầng, bây giờ... bị phá hết.

Đối với Hạng Thịnh Duật, xấu xí thành thế nào, cô cũng không quan tâm.

Hạng Thịnh Duật nhìn cô áo quần ướt đẫm, dính trên người, phác họa lên dáng người đẹp đẽ, ánh mắt đổi một cái, cởi âu phục ra, ném lên người cô.

Mục Uyển nhíu mày.

"Em còn nhíu mày với tôi à? Áo quần quá mỏng, cũng sắp lộ ra ngoài." Hạng Thịnh Duật nói, quay mặt sang chỗ khác.

Mục Uyển mặc bộ âu phục ướt nhẹp của anh ta vào.

Cũng không biết là ai cố ý kéo cô xuống nước.

Cô lấy điện thoại di động của anh ta ra: “Điện thoại di động này của anh còn có thể dùng sao?"

"Tất nhiên, chống nước mà." Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển nở nụ cười, đưa tay ra ngoài thuyền.

Hạng Thịnh Duật biết cô định làm gì: “Em ném chiếc điện thoại này xuống, tôi bảo đảm, em sẽ hối hận."

Mục Uyển bình tĩnh nhìn anh ta, thả tay, tùm một tiếng, điện thoại di động rơi xuống nước.

Hạng Thịnh Duật mím môi: “Là em nhảy xuống, hay là tôi ném em xuống?"

"Hạng Thịnh Duật." Mục Uyển kêu tên anh ta, nở nụ cười: “Quen biết nhiều năm như thế, hình như tôi chưa từng tặng anh món quà nào. Tôi vừa vứt chiếc điện thoại kia rồi, tôi mua cái mới tặng anh."

Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật hơi thay đổi, trở nên âm u, nhìn cô chằm chằm.

Mục Uyển khoanh tay trước ngực, tựa vào cột, không sợ chút nào, nhìn lại anh ta.

Hạng Thịnh Duật nhếch môi, nhìn về phía bờ bên kia, dùng tiếng Anh nói: “Chiếc điện thoại lúc nãy của tôi, ai giúp tôi nhặt lên, tôi cho người đó ba tỷ."

Người trên bờ nghe được, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng không nhúc nhích.

Bọn họ cho rằng Hạng Thịnh Duật nói giỡn, ai cũng không cho là thật.

Mục Uyển cười, cầm vòng tay, đặt lên bàn, nói với người trên bờ: “Chiếc điện thoại tôi vừa ném, ai giúp đỡ nhặt lên, cái vòng này sẽ đưa cho người đó."

Vừa dứt lời, người chèo thuyền nhảy xuống trước.

Mọi người thấy người chèo thuyền nhảy xuống, biết là thật, có vài người biết bơi, cởi quần áo, đều nhảy xuống.

Sắc mặt của Hạng Thịnh Duật càng thêm không xong.

Mục Uyển nằm bò trên bàn, chống cằm, một tay kia gõ nhịp lên mặt bàn, nhìn người trên sông.

Chỉ chốc lát, người chèo thuyền thật sự nhặt được điện thoại di động của Hạng Thịnh Duật, cung kính đưa cho Hạng Thịnh Duật.

Hạng Thịnh Duật không cầm, nhìn Mục Uyển chằm chằm.

Mục Uyển nhận lấy điện thoại di động mà người chèo thuyền đưa cho Hạng Thịnh Duật, đưa vòng tay bỏ vào trong tay người chèo thuyền.

Người chèo thuyền muốn nói lại thôi nhìn Hạng Thịnh Duật, ấp a ấp úng nói: “Ba tỷ đó..."

Hạng Thịnh Duật tức muốn nổ phổi.

Cái vòng tay này của Mục Uyển cùng lắm chỉ ba mươi triệu. Ba tỷ của anh ta, không có ai nhảy xuống nhặt điện thoại, đặc biệt là cái tên chèo thuyền dẫn đầu nhảy xuống, đúng là làm cho anh ta nổi giận.

Anh ta sắc bén nhìn người chèo thuyền: “Ba tỷ bàn tay sao?"

Người chèo thuyền bị giật mình: “Vậy thôi, không cần đâu."

Mục Uyển lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, lau khô điện thoại di động, để lên bàn, nhìn sắc mặt vẫn còn lạnh lùng của Hạng Thịnh Duật, trong ánh mắt giống như có đinh vậy, nhìn anh ta chằm chằm.

"Có thú vị sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển gật đầu: “Thật có thú vị."

Hạng Thịnh Duật cầm lấy điện thoại di động: “Em không chỉ tổn thất một sợi dây chuyền, còn phải tổn thất một cái điện thoại, thú vị thật đấy."

Mục Uyển chống cằm, nhìn mặt bàn, suy nghĩ nói: “Hình như thiệt thòi quá rồi."

"Ngu xuẩn." Hạng Thịnh Duật nói hai chữ.

Mục Uyển nhìn về phía anh ta, cong cong khóe môi, ý tứ không rõ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK