Chương 873: Này Tên Nhóc Kia
CHƯƠNG 873: NÀY TÊN NHÓC KIA
Tâm trạng của Lưu San đã dần bình tĩnh lại, để tự trả lời cho thắc mắc của mình, cô hỏi Thẩm Diên Dũng: "Mỗi năm, chúng ta có thể gặp nhau một tháng không?"
"Đương nhiên được, đợi anh giải quyết xong hết mọi chuyện thì chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày, hiện tại mọi chuyện đều đang tiến triển thuận lợi.” Thẩm Diên Dũng trấn an cô.
"Vậy anh nhất định phải sống mà trở về đấy." Lưu San nói.
Một tháng là đủ rồi, chồng của Dì Chu cũng chỉ ở với chị ấy một tháng mà thôi.
Cô bước tới, chủ động ôm Thẩm Diên Dũng rồi tựa đầu vào vai anh: "Hôm nay có người làm mai cho em, em nói em có chồng rồi, chúng ta dù gì cũng được xem là vợ chồng, đúng không?"
"Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, anh đã chuyển tất cả tài sản của mình sang tên em và đưa cho luật sư công chứng rồi, vì vậy mọi thứ đều có hiệu lực pháp lý." Thẩm Diên Dũng nói.
Cô biết Thẩm Diên Dũng rất giàu, trên danh nghĩa cô cũng rất giàu, cô không hề thiếu tiền, nhưng hình như giàu cũng chẳng để làm gì: "Em đợi anh."
Mãi đến lúc này trái tim của Thẩm Diên Dũng mới lắng lại: "Đi ăn cơm thôi."
Lưu San thật sự đã hồi phục sức khỏe rất tốt, cô có rất nhiều thời gian và cũng chẳng có ai hối thúc cô.
Những lúc rảnh rỗi, cô lại luyện tập cho các ngón tay nên cũng có chút tiến bộ và khiến tâm trạng cũng tốt hơn.
Nhờ đó mà cô đã có thể dùng đũa gắp thức ăn và ăn cơm.
Thẩm Diên Dũng cười vui sướng.
Lưu San đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Hình như anh chưa nói cho em biết khi nào anh lại đi."
"Hầu hết mọi chuyện đều được anh sắp xếp ổn thỏa rồi, còn những chuyện khác có thể xử lý online, anh muốn ở lại với em đến cuối năm mới đi."
Những cảm xúc trong lòng Lưu San lúc này khó mà diễn tả bằng lời, có chút ấm áp, cũng có chút cảm động, nhưng hơn hết vẫn là xúc động, ngoài xúc động ra còn có một chút đau lòng nữa.
"Đại Bối đâu, có về ăn Tết không?” Lưu San thật sự rất nhớ con trai.
"Con hiện đang ẩn nấp ở một nơi rất tốt, nếu về nước sẽ rất nguy hiểm, điều mấu chốt là rất khó để tiếp tục che giấu tung tích của con nên hãy cố nhẫn nhịn thêm chút nữa nhé.”
Hai mắt Lưu San nhòe dần rồi buồn bã cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Thẩm Diên Dũng theo thói quen lại đến phòng tập thể hình, Lưu San lười hoạt động nên chỉ nằm trên ghế sofa xem tivi và vọc vọc chuỗi hạt cườm.
Nửa tiếng sau, Thẩm Diên Dũng rời khỏi phòng, anh đã tắm gội sạch sẽ và ngồi xuống bên cạnh Lưu San.
Một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi Lưu San, cô ngước nhìn Thẩm Diên Dũng.
Thời gian không hề ghi dấu lên gương mặt người đàn ông này, ngược lại càng có tuổi anh lại càng thêm sự từng trải và hiểu biết, và thần thái riêng biệt mà anh toát ra lại càng hấp dẫn các cô gái hơn.
Người ta nói đàn ông bước qua tuổi bốn mươi như hoa nở rộ, đúng là không sai chút nào.
"Thẩm Diên Dũng, làm thế nào anh chịu được suốt năm năm vậy? Ý của em là chuyện đó đó, chẳng phải anh nói mình không quan hệ với phụ nữ sao?" Lưu San tò mò hỏi.
"Trong hai năm bị nhốt, ngày nào anh cũng muốn học thêm chút gì đó để mình thông minh hơn một chút, cẩn thận hơn một chút, vì vậy anh đã đọc hơn năm trăm cuốn sách, hầu như mỗi ngày đều đọc một hoặc hai cuốn, ngày nào cũng đọc đến khuya, đọc đến tận lúc đi ngủ thì sẽ không suy nghĩ gì nữa.”
"Còn sau khi được thả ra thì sao? Thật ra thành tựu của anh hiện tại không hề thua kém so với lúc anh còn làm tổng thống, nước D dưới sự lãnh đạo của anh đã giàu mạnh hơn trước đây nhiều, còn cả nước X nữa."
"Sau khi ra ngoài anh còn bận hơn, anh luôn nghĩ đến viễn cảnh em sẽ quay về bên cạnh mình nên làm gì có thời gian nghĩ đến người phụ nữ khác chứ.”
Lưu San dựa vào ghế salon nhìn anh: “Anh tuyệt thật đấy, chỉ ba năm ngắn ngủi mà anh đã trở thành một nhà tài phiệt của cả hai quốc gia."
"Nước X nằm trong lòng bàn tay anh từ trước rồi, chẳng qua ngay từ khi bắt đầu anh không tiện xuất đầu lộ diện mà thôi, trong hai năm anh bị nhốt, anh đã giao toàn bộ tiền cho nhóm đầu tư của mình và để bọn họ phụ trách việc giúp anh mở rộng địa bàn, anh cũng cài rất nhiều người vào nước D cho nên ngay từ đầu những người giữ cương vị quan trọng tại nước D đều là người của anh, anh chỉ việc tiếp tục mở rộng địa bàn và giúp đỡ người của mình ngồi lên những vị trí cấp cao.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Điều đó cũng thật là tuyệt vời, lúc còn nhỏ em luôn nghĩ anh chỉ là một người rất bình thường, đã bình thường còn kiêu ngạo, lại còn hay ăn hiếp em nên cảm thấy anh rất đáng ghét, tại sao lại có một người đáng ghét như vậy chứ, về sau, ba của anh nhậm chức còn anh trở thành con trai của tổng thống, thỉnh thoảng em lại thấy tổng thống xuất hiện trên tivi, em đã nghĩ rằng, tên nhóc nhà anh đúng là tốt số khi có một người cha làm tổng thống, nhưng người dân thì đúng là gặp xui vì có một ‘thái tử’ như vậy.”
Thẩm Diên Dũng khẽ cười, ánh mắt anh nhìn cô ngập tràn sự cưng chìu và dung túng: "Năm đó em ghét anh còn anh thì rõ ràng là rất thích em.”
"Đừng ngắt lời em, anh mà nói chen vào thì em sẽ quên điều em định nói." Lưu San nhắc nhở.
"Ồ." Thẩm Diên Dũng đáp.
Lưu San đột nhiên cười: “Về sau, đến lượt anh làm tổng thống, em cảm thấy rất khó tin, anh còn bao… khục khục."
Lưu San hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Nuôi em nên em lại càng cảm thấy anh là một tên tồi tệ, mãi đến khi quay trở lại em mới nhận ra anh đã thay đổi hoàn toàn những suy nghĩ của em về anh, anh thật sự là một người tuyệt vời, hiện tại em nghĩ rằng anh là người lợi hại nhất trong số những người mà em từng biết từ trước đến nay.”
"Lợi hại nhưng vẫn bị em ăn sạch đấy thôi." Thẩm Diên Dũng nói xong xoa đầu cô rồi kéo cô dựa vào lòng anh.
Cô đâu có ăn anh đâu, chẳng qua cô tốt số mà thôi, không biết Thẩm Diên Dũng bị chập mạch chỗ nào mà lại đi thích cô.
"Diên Dũng, lúc chỉ còn một mình, em cũng rất cô đơn vì nhớ anh, chúng ta hãy sinh thêm một đứa nữa nhé, có con bên cạnh bầu bạn thì cho dù chờ anh mười năm cũng không sao, sau này anh cũng không cần mạo hiểm vì em nữa, chỉ cần có hy vọng em sẽ ôm lấy trái tim nhớ nhung mà sống thật tốt, nếu mất hy vọng thì ít ra cũng còn có con bên cạnh.” Lưu San nghiêm túc nói.
Những lời ấy khiến Thẩm Diên Dũng cũng phải xúc động.
Khi con người đến tuổi trung niên, những gì họ muốn không còn là niềm vui nông cạn, mà là một người bạn tâm giao. May mắn thay, anh đã tìm thấy.
Anh nâng mặt cô lên rồi hôn lên môi cô dưới bóng ngọn đèn in trên ghế sofa.
"Về... Về phòng đã." Dù đang say đắm nhưng Lưu San vẫn giữ được chút lý trí còn sót lại, bởi nơi này không biết được thủ hạ của anh đang lẩn trốn ở ngóc ngách nào nữa.
Thẩm Diên Dũng ôm cô bước lên cầu thang để lên căn phòng trên lầu.
Vừa vào phòng, máu nóng đã cuồn cuộn khắp cơ thể, tình cảm dạt dào khiến từng tế bào căng phồng, hai người yêu nhau lâu ngày mới gặp lại nhau chẳng khác nào củi khô, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là sẽ bùng cháy ngay lập tức.
Thẩm Diên Dũng qúa mạnh mẽ khiến Lưu San nghĩ rằng mình sẽ chịu không nổi nhưng thực tế lại…
Lưu San mê man.
"Đã lâu không làm như vậy." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Uhm, em có nói gì đâu." Lưu San dịu dàng nói.
Thẩm Diên Dũng mỉm cười rồi tiếp tục hôn cô.
Đêm dài, tình cảm dằn dặt, ngay cả cơm tối cũng ăn trong phòng.
Sáng sớm, Lưu San còn phải lên lớp thêm vài ngày nữa mới được nghỉ hè.
Thẩm Diên Dũng không muốn để cô đi nên ôm chặt lấy cô không cho cô xuống giường.
Mùa đông đương nhiên lạnh nên Lưu San phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới chui ra khỏi chăn được, đã vậy còn bị Thẩm Diên Dũng ôm vào lòng, mà người anh lại ấm áp nên cô lại càng không muốn rời khỏi giường, cứ thế cuộn người trong chăn.