Chương 1079: Không Có Lỡ Như
CHƯƠNG 1079: KHÔNG CÓ LỠ NHƯ
Bạch Nguyệt quá mức khiếp sợ, vì vậy, vẫn trầm mặc.
“Cô cảm thấy sau khi tôi nói những câu này với Hình Thiên, sẽ thế nào?” Mục Uyển hỏi.
“Cô bị ép buộc.” Bạch Nguyệt phán đoán được.
Mục Uyển tựa vào ghế, ngước nhìn trần nhà, ngừng lại hơn một phút: “Không phân biệt được, có vẻ như tôi dựa vào quyền lợi của anh ấy, có lẽ cuộc sống trong tương lai, tôi vẫn dựa vào quyền lợi của anh ấy mà sống, đạt được mục đích không thể cho ai biết của mình.”
“Uyển Uyển.” Bạch Nguyệt gọi, gọi xong, lại không biết nên nói gì.
Sự tiến triển của tình hình, vượt rất xa dự liệu của cô.
Cô không nghĩ tới những thứ này.
Mục Uyển lau nước mắt ở khóe mắt, uống bia trong ly.
“Cô còn thích Hình Thiên không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Từ nhỏ tới lớn, tôi đều không biết yêu, cũng không hiểu yêu là gì, giống như Lục Bác Lâm, tôi cho rằng anh ta yêu tôi, nhưng anh ta phản bội tôi, kết hôn với dì tôi. Tôi cho rằng anh Húc Dương chỉ coi tôi là em gái, anh ấy lại vì tôi mà chết. Tôi cũng cho rằng có lẽ Hình Thiên có tình cảm với tôi, nhưng tôi sai rồi, đây chỉ là tôi cho rằng.”
“Có vài người, yêu sâu đậm, có vài người, yêu nông cạn, có vài người, yêu không ai biết đến, có vài người, yêu cuồng nhiệt, tuôn trào, càng nhiều người, yêu bình thản, bọn họ sẽ không đặt tình yêu ngoài miệng, sẽ ở trong cuộc sống bị vài việc vặt dày vò mệt bở hơi tai, thân chí quanh năm suốt tháng không lên giường, nhưng chuyện này không thể hiện giữa bọn họ không có tình yêu, bọn họ vẫn vì cuộc sống chung mà dốc sức làm việc, gặp chuyện, có kể rõ cho người lắng nghe, ngã bệnh, có người ở bên giường chăm sóc làm bạn, quên cầm đồ, cũng sẽ có người đưa, về nhà, cũng sẽ có người đã nấu xong cơm, rất nhiều tình yêu, đều là thứ nho nhỏ không âm thanh, rất nhiều tình yêu, giấu giếm rất sâu, Uyển Uyển, đừng từ bỏ năng lực yêu một người, cho tới nay cô đều làm tốt.” Bạch Nguyệt khuyên nhủ.
Mục Uyển thở dài một hơi: “Yêu một người, quá khổ, từ nhỏ tới lớn, tôi vẫn cô độc, tôi sợ cô độc, sau khi ở cùng Hình Thiên, lần đầu tiên tôi cảm giác được, tôi không cô độc, bây giờ, tôi nghĩ, tôi chỉ muốn thích nghi với cô độc, cũng sẽ có thể càng thêm mạnh mẽ.”
“Nói chuyện với Hình Thiên, tình huống của cô bây giờ rất tệ, cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ tự hủy hoại bản thân, anh ấy sẽ không để ý đâu, anh ấy sẽ cứu cô ra khỏi, chỉ cần cô đồng ý, tôi cũng có thể giúp cô.”
“Tôi gọi điện thoại cho cô, đồng thời nói với cô sỉ nhục chôn giấu trong lòng, là tôi cảm thấy không buông tay được, Hình Thiên nghe lời cô, nếu cô muốn giúp tôi, các người liền triệt để rời khỏi cuộc sống của tôi đi, Hình Thiên cũng đừng tới tìm tôi, lại càng đừng nói muốn đón tôi về gì đó, tôi không về được, tôi cúp máy trước, chiều nay sẽ quay về, cảm ơn cô, Bạch Nguyệt, chú ý giữ gìn sức khỏe.” Mục Uyển không chờ Bạch Nguyệt nói, cúp điện thoại.
Cô quay lại uống bia, uống cạn sạch bia trong chai.
Hắc Muội đẩy cửa vào, thở hổn hển, ngồi xuống trước mặt Mục Uyển: “Phu nhân, sao chị không nhận điện thoại? Ngài tổng thống rất lo lắng cho chị.”
Mục Uyển khẽ mỉm cười: “Hắc Muội, em ở lại đây, đừng trở về cùng tôi.”
Hắc Muội chấn kinh: “Tại sao? Phu nhân, chị sao vậy?”
“Nghe lời, nơi này thích hợp với em hơn.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
“Em nhất định phải đi theo phu nhân.” Hắc Muội kiên quyết nói.
“Ăn cơm trước đi, một mình em nhất định ăn cơm không ngon.” Mục Uyển nói.
Hắc Muội vô cùng đáng thương nhìn Mục Uyển. “Phu nhân, chị đừng làm em sợ.”
“Tôi không dọa em.”Điện thoại Mục Uyển vang lên, cô thấy là Hình Thiên, nhận điện thoại.
“Uyển Uyển, em đang ở đâu?” Hình Thiên hỏi.
Nghe giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, trong lòng Mục Uyển có chút chua xót, cong lên nụ cười: “Em đang dùng cơm, anh ăn cơm chưa?”
“Đã xảy ra chút bất ngờ, vẫn còn tốt, không sao cả, những thứ trên TV đều là phóng đại, không nghiêm trọng như vậy, xử lí đúng lúc.” Hình Thiên nói.
“Ừ.” Mục Uyển bình thản đáp, cũng không nói lời nào kích động.
“Tôi hỏi Phó Hâm Ưu, cô ấy nói sẽ ở lại mấy ngày, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, rất nhớ cơm em nấu, buổi tối có rảnh không?” Hình Thiên nói.
“Chắc là không rảnh, em còn có chút chuyện khác muốn làm.” Mục Uyển từ chối nói.
Hình Thiên bên kia im lặng một hồi: “Bây giờ tôi phái người tới đón em, chúng ta tâm sự.”
“Thiên.” Mục Uyển gọi. “Cảm ơn anh làm tất cả vì em, em đã rất thỏa mãn, nhưng, đến đây thôi, làm tiếp nữa, em sẽ cảm thấy có gánh nặng.”
“Em đang trách tôi sao?” Hình Thiên hỏi.
“Anh làm việc có lí do của anh, em cũng tin rằng, lựa chọn của anh, nhất định đều đúng. Nếu là đúng, đâu có lí do để trách, vấn đề của em rất nhiều, nhiều lắm, em muốn tự mình đối mặt giải quyết.” Mục Uyển dịu dàng nhỏ nhẹ nói.
“Bây giờ em như vậy, tôi cảm thấy không thoải mái.” Hình Thiên bày tỏ, trong lòng thật giống như bị dây leo có độc quấn lấy, nanh độc sắc bén đâm vào trong, còn đau đớn hơn rắn độc cắn gấp trăm lần, không khí cũng không chui qua được.
“Xin lỗi, em không thể làm hài long tất cả mọi người. Em cúp điện thoại trước.” Mục Uyển nói, đã quyết định, không muốn lại trao đổi nữa.
“Đợi ở đó đừng đi đâu cả.” Hình Thiên nói, cúp điện thoại, quay lại nói với bác sĩ điều trị bên cạnh: “Tôi muốn ra ngoài một chuyến.”
“Ngài tổng thống, tình trạng cơ thể anh bây giờ tốt nhất nên nằm trên giường, vận động sẽ tăng tốc độ lưu thông máu, chất độc còn lại chảy vào tim liền không kịp.” Bác sĩ điều trị phản đối nói.
Vẻ mặt Hình Thiên trở nên nghiêm nghị, kiên trì nói: “Tôi muốn ra ngoài, bây giờ liền sắp xếp cho tôi.”
“Ngài tổng thống.”
Hình Thiên rút ống tiêm, xuống khỏi giường.
Bác sĩ sợ hãi: “Được, được, ngài tổng thống chờ một chút.”
“Bao lâu?” Hình Thiên cần xác định nói.
“Nửa giờ.”
Hình Thiên đứng lên.
“Mười phút.” Bác sĩ sửa lời nói.
Lúc này Hình Thiên mới lần nữa nằm xuống giường, treo thuốc nước, nghĩ gì đó, gọi điện đi.
“Thiên, bây giờ anh sao rồi? Em sẽ đến ngay.” Cố Lăng Kiệt lo lắng nói.
“Lăng Kiệt, nếu như anh có chuyện bất trắc, đồng ý với anh, tiếp quản vị trí của anh.” Hình Thiên yêu cầu nói.
Cố Lăng Kiệt không nói gì.
“Một khi Sở Dục Băng lên chức, người đầu tiên bị đối phó chính là em.” Hình Thiên nhắc nhở: “Dù sao em cũng nên vì Bạch Nguyệt và con trai em mà ngẫm lại.”
“Anh sẽ khỏe lại.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Anh nói là lỡ như.”
“Không có lỡ như.” Cố Lăng Kiệt cắt lời Hình Thiên.
Hình Thiên buồn bực, nhéo sống mũi: “Anh biết rồi, trước tiên cứ vậy đi.”
Anh cúp điện thoại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
“Ngài tổng thống, Phó bộ trưởng xin gặp.” Vệ sĩ trưởng báo cáo.
“Để cô ấy vào đi.” Hình Thiên trầm giọng nói.