Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1173: Người Đến Không Có Ý Tốt​




CHƯƠNG 1173: NGƯỜI ĐẾN KHÔNG CÓ Ý TỐT
“Tôi cảm thấy cô ta không phải người tốt đẹp gì, cô ta chỉ nhăm nhăm vị trí của tôi.” Lan Ninh phu nhân nói.
“Người tốt đẹp cũng không đến, vậy thì sao, dù sao cũng chỉ là một con kiến, bà sợ cô ta nhìn trúng vị trí của bà sao? Vị trí của bà ai có thể làm lung lay được?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
Lan Ninh phu nhân nghĩ một lúc cũng cảm thấy đúng, nhìn sang Phó Hâm Ưu: “Phía SHL con qua đó xem sao, nhất định phải ổn định giá cả, liên hệ với tất cả những người quen đi, cũng thông báo với bạn bè con để giúp đỡ.”
“Vâng, con sẽ không để Mục Uyển đắc ý đâu.” Phó Hâm Ưu nói.
“Có thể ngồi lên vị trí phu nhân hay không, phải trông đợi vào lần này, con cũng phải cảm ơn cô ta, nếu như không phải cô ta muốn làm phu nhân, mẹ cũng không thể mượn cơ hội lần này để trải đường cho con được, còn mẹ vẫn mãi là phu nhân không ai có thể thay thế được.” Lan Ninh phu nhân nói.
“Đúng vậy mẹ.” Phó Hâm Ưu thể hiện sự tôn kính với Lan Ninh phu nhân.
Hạng Thịnh Duật đưa Lan Ninh phu nhân về, đưa quà cho bà ta: “Hi vọng bà sẽ thích.”
“Cảm ơn, chăm sóc Tiểu Ưu cho tốt, mấy ngày nay con bé bận rộn quá, rất nhớ cậu.” Lan Ninh phu nhân nói.
Hạng Thịnh Duật cười: “Chúng tôi trở về trước đây.”
“Ừm.” Lan Ninh phu nhân đồng ý.
Hạng Thịnh Duật lên xe, Phó Hâm Ưu lập tức đi theo.
“Khoảng thời gian gần đây anh đi đâu?” Phó Hâm Ưu hỏi.
“Không nhìn thấy một đống tin tức à? Đều là kiệt tác của tôi đấy.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Cái video tẩy trắng của Mục Uyển, cũng là do anh làm?” Phó Hâm Ưu suy nghĩ hỏi.
“Không thì cô nghĩ sao, cô ấy là người của nhà họ Hạng.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Không phải anh không thích cô ta sao? Sao lại giúp cô ta?” Phó Hâm Ưu nghi ngờ.
“Dù sao cũng là người một nhà, cô nghĩ sao?”
“Cô ta đã có được danh vị phu nhân rồi, em còn chưa có, chuyện của SHL lần này, anh phải giúp em.” Phó Hâm Ưu kiêu ngạo nói.
“Đương nhiên, không phải có một tháng sao? Bây giờ cô tạo mối quan hệ thật tốt, tôi chỉ cho cô ấy một tuần, cô ấy bị gây khó khăn nhiều như vậy, cô phải cố gắng lên.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Cảm ơn anh yêu, em biết là anh tốt với em nhất mà.” Phó Hâm Ưu ôm lấy Hạng Thịnh Duật, định chủ động hôn lên môi anh.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, ánh mắt lướt qua tia chán ghét, động tác của anh còn nhanh hơn cả suy nghĩ, kéo Phó Hâm Ưu ra, khống chế tay cô ta, ngăn lại hành động này.
Bốn mắt đối diện nhau.
Trong ánh mắt của Hạng Thịnh Duật chỉ có sự lạnh nhạt: “Tôi thích những người phụ nữ trầm tĩnh, tương lai của cô, có thể sẽ phải làm hoàng hậu, phải luôn duy trì được phong thái của mình.”
“Vâng, em biết rồi.” Phó Hâm Ưu vừa nghe thấy hai chữ hoàng hậu, vui mừng đến nỗi quên hết những chuyện cũ.
Sở Giản đang lái xe, không nhịn được mà trợn mắt.
Nếu như Mục Uyển mà chủ động hôn ông chủ của anh, chỉ sợ người đàn ông này sẽ vui mừng như muốn bay lên, trầm tĩnh cái quái gì chứ, nhất định sẽ hôn Mục Uyển đến mức thỏa mãn mới thôi.
Sở Giản lái xe đến nơi.
“Một lát nữa tôi phải ra ngoài, cô ở nhà ngoan ngoãn chút.” Hạng Thịnh Duật đứng ở cửa xe nói, cũng không đi vào nhà.
Phó Hâm Ưu rất thất vọng: “Anh đi đâu?”
“Tôi ra ngoài lâu như vậy, đương nhiên có việc cần làm, nói với cô sau.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Vậy… quà mà anh nói mua cho em đâu?” Phó Hâm Ưu hỏi.
“Ở bên trong, đi vào cô sẽ thấy.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Vậy em vào đây.” Phó Hâm Ưu tràn đầy hi vọng nói.
Hạng Thịnh Duật gật đầu, lên xe.
Sở Giản lái xe rời đi.
“Mọi thứ sắp xếp xong chưa?” Gương mặt Hạng Thịnh Duật không biểu cảm nói.
“Đã chuẩn bị một căn phòng ngập tràn hoa hồng cho cô Phó, ở giữa có một cái hộp, là dây chuyền.” Sở Giản báo cáo.
“Tôi đang hỏi quà của Mục Uyển?” Hạng Thịnh Duật nhắc lại.
“Đã làm theo sắp xếp của anh rồi.” Hạng Thịnh Duật nhìn đồng hồ: “Lái xe nhanh lên.”
“Vâng.” Sở Giản nói, nhíu mày.
Ông chủ à, trầm tĩnh của anh đâu, rơi ở MXG rồi sao?
Hạng Thịnh Duật gọi điện cho Mục Uyển: “Ở đâu?”
“Đang đi dạo phố, sao vậy?” Mục Uyển không lạnh không nhạt hỏi.
“Gửi định vị cho tôi, tôi đi đón em.” Hạng Thịnh Duật nói.
Hiếm khi Mục Uyển mới có thể sống dưới bầu không khí tự do, không quá bằng lòng trở về cùng anh: “Tôi muốn trở về vẽ tranh.”
“Chiều nay em có đủ thời gian để vẽ, có muốn hạ giá của SHL xuống 10% không?” Hạng Thịnh Duật trực tiếp đưa ra điều kiện hấp dẫn.
Cô đang nghĩ cách, Lã Bá Vĩ và An Kỳ cũng đang nghĩ cách giúp cô.
Hạng Thịnh Duật cung cấp, cô sẽ dùng.
Anh muốn đón cô, nếu như không đón được cô sẽ trở nên tức giận, cuối cùng cô cũng không thể không đi.
“Tôi gửi định vị cho anh.” Mục Uyển thỏa hiệp nói.
“Đừng ăn cơm, bữa trưa chúng ta cùng ăn.”
“Gọi mì rồi.” Mục Uyển nói.
“Để Lã Bá Vĩ ăn đi.” Hạng Thịnh Duật bá đạo nói, trực tiếp cúp máy.
Mục Uyển cảm thấy vô cùng bất lực, đặt điện thoại xuống.
Nhân viên phục vụ bê mì qua, đặt trước mặt cô.
Cô thật sự không thể ăn.
Trước kia lúc ăn cơm cùng Hạng Thịnh Duật, anh sẽ chia thức ăn cho cô, bắt cô ăn hết.
Nếu như bây giờ cô ăn mì, sẽ không ăn được những thứ khác nữa.
Hạng Thịnh Duật mà bắt cô ăn hết, cô sẽ cảm thấy sống không bằng chết mất.
“Phu nhân, cô không ăn nữa sao?” An Kỳ hỏi.
“Lát nữa Hạng Thịnh Duật sẽ qua đón tôi đi ăn.” Mục Uyển thấp giọng nói.
“Anh ấy quấn cô thật đấy, mới gặp cách đây không lâu mà.” An Kỳ cảm thán, nhìn xuống bát mì.
“Bá Vĩ, bát mì này của tôi, phải nhờ anh rồi.” Mục Uyển nói.
“Được.” Lã Bá Vĩ đồng ý.
“Phu nhân, trước kia tôi đã đến SHL, bọn họ nổi tiếng là có nhiều dầu, nhưng bọn họ tuyệt đối theo chế độ quân chủ, chỉ dựa vào dầu mỏ và châu báu, bởi vì có tiền, lại thêm kiểm soát hỗn loạn, người phạm tội rất nhiều, có lần, tôi đã nhìn thấy hoàng tử của đất nước họ, đơn giản mà nói, cực kì xa xỉ.” An Kỳ nói.
“Tôi chưa từng đến, Lan Ninh phu nhân đem hợp đồng này ra nói, chắc rằng bà ấy đã nắm chắc.” Mục Uyển nói.
“Vậy tại sao phu nhân lại muốn đánh cược?” An Kỳ không hiểu hỏi.
“Nếu như không cược, tôi ở Bộ ngoại giao sẽ rất khó có thể có ngày vùng dậy, cho dù tôi có là An Ninh phu nhân, nhưng nếu như lần đặt cược này tôi thắng, tôi sẽ được bổ nhiệm phó Bộ trưởng.” Mục Uyển nói.
“Nhưng nếu như phu nhân thua thì sao, sẽ rời khỏi Bộ ngoại giao à, Phó Hâm Ưu kia, sẽ được phong thành phu nhân?” An Kỳ lo lắng hỏi.
Mục Uyển cười: “Nếu như tôi không thể vùng dậy được ở Bộ ngoại giao thì tôi còn cần ở đó làm gì nữa, rời đi, làm chuyện khác là tốt nhất, thế lực của nhà họ Hạng rất lớn, sắp xếp cho tôi một công việc có thể diện, quyền lợi là một việc rất đơn giản, còn về Phó Hâm Ưu được phong thành phu nhân gì, đó là vấn đề của thời gian, mẹ của cô ta là Lan Ninh phu nhân, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ được phong thành phu nhân, đối với cô ta mà nói, được phong sớm hơn một chút, với tính cách và năng lực của cô ta mà nói, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, lần đặt cược này, tôi chỉ có lợi chứ không có hại.”
An Kỳ kinh ngạc, chắp tay sùng bái: “Người khiến An Kỳ ngưỡng mộ không nhiều, phu nhân là một trong số đó, Hạng Thịnh Duật cũng vậy.”
“Cô ngưỡng mộ anh ta?” Lã Bá Vĩ tò mò, ánh mắt lướt qua một tia kì dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK