Chương 1371: Đây Là... Ông Trời...
CHƯƠNG 1371: ĐÂY LÀ... ÔNG TRỜI...
Mục Uyển thấy anh nhìn điện thoại, rồi tắt máy, cất điện thoại đi.
“Anh nếu có việc thì đi trước đi, không sao đâu, tâm ý của anh em đã nhận rồi, bữa ăn sáng mừng công đã ăn rồi, bây giờ tin tức cũng đã công bố rồi. Anh đi làm việc của mình đi.” Mục Uyển nói với Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật gật đầu: “Cũng được, vậy anh đi đây, bên đó đã sắp xếp xong rồi, anh sẽ cố gắng xong sớm rồi về.”
“Ở đây dạo này em cũng không có chuyện gì, gió yên sóng lặng, em đoán phía bên nước d Sở Dã Bạch đã công bố rồi, em một lát nữa sẽ lên mạng xem, anh cứ chú tâm vào việc của mình.” Mục Uyển dặn.
“Được, vậy anh đi trước đây.” Hạng Thịnh Duật dứt lời thì hôn lên má của Mục Uyển một cái.
Mục Uyển thật ra còn muốn hỏi chuyện liên quan đến nhà báo, nhưng Hạng Thịnh Duật có việc bận, hơn nữa, nếu anh đã quyết định đi công tác, chắc chắn anh cảm thấy cuộc gặp mặt với Thẩm Diên Dũng càng thêm quan trọng.
Mục Uyển không có nhìn theo Hạng Thịnh Duật rời đi, thật ra, trong lòng vẫn không vui lắm, cũng có cảm giác chua chát mơ hồ.
Nhưng, trải qua nhiều chuyện như vậy, trước đây khi không thích Hạng Thịnh Duật, có thể dễ bày tỏ yêu anh, bởi vì không thích anh cho nên cũng không quan tâm anh có yêu mình không.
Thế nhưng bây giờ, cô cảm giác được cô đã thích anh thì muốn giữ chắc đoạn tình cảm này, ít nhất, phải bảo đảm cảm giác mới mẻ, khoảng cách, cảm giác thần bí và cho bản thân một không gian.
Trước đây khi cô thích Hình Thiên, nhiều lần bày bỏ thích anh, thế nhưng đều bị từ chối, cho dù cô cởi hết quần áo ra, muốn ngủ cùng anh, không có tôn nghiêm, tự ti mà đáng thương, vẫn mất đi tự tôn và mặt mũi. Tình yêu, là nhẫn nhịn, khắc chế, kinh doanh, hiểu được nhân tâm và đồng tình, còn phải học, dựa theo thói quen, sở thích của anh để lấy một chỗ trong lòng anh.
Hội nghị đến 11h30 thì kết thúc.
Mục Uyển ra phòng hội nghị đi ra thì Sở Nguyên đã đứng trước cửa, cung kính với Mục Uyển: “Phu nhân, tiên sinh bảo tôi đến đón phu nhân về.”
Mục Uyển ngược lại có chút kinh ngạc: “Anh không có đi cùng Hạng Thịnh Duật?”
“Tiên sinh nói, phu nhân đối với tôi có chút quen thuộc, tôi đến bảo vệ phu nhân, ngài ấy tương đối yên tâm, bên người của tiên sinh có người khác, đều là người nhất mực trung thành, phu nhân cũng không cần lo lắng, hơn nữa, lần này là đi đàm phán, sẽ không có gì nguy hiểm, đàm phán xong tiên sinh có thể còn phải đi đến nước Z rồi mới trở về.” Sở Nguyên nói.
“Anh ấy phải đi đến nước Z?” Mục Uyển cũng không ngờ tới: “Bên nước Z xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Cái này, tôi không rõ, suy nghĩ và cách làm của Hạng tiên sinh bình thường sẽ không để người khác đoán định được, phu nhân nếu muốn biết cái gì, tốt nhất vẫn là đi hỏi Hạng tiên sinh.” Sở Nguyên nói.
“Tôi biết rồi, đi thôi. Đưa tôi đến bộ ngoại giao là được.” Mục Uyển dứt lời, cô nhắm mắt nghỉ dưỡng thần.
Đến cửa của bộ ngoại giao, Sở Nguyên hỏi: “Phu nhân, tiên sinh sắp xếp bữa trưa rồi, có cần tôi lấy qua đây không? Hay là tôi đưa phu nhân đến chỗ đó.”
“Đưa bữa trưa qua bên này tôi, phiền anh rồi.” Mục Uyển không muốn ra ngoài ăn cơm, đi ăn một mình ở nhà hàng lớn, cô cảm thấy cũng có chút... Cô đơn.
“Dạ được.” Sở Nguyên đáp lời.
Mục Uyển đi lên lầu, đẩy cửa văn phòng của mình, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì hơi sững người.
Văn phòng của cô thay đổi rất nhiều, dùng vách ngăn phân ra rất tinh tế, ngăn cách thành ba phòng, một phòng để làm việc như cũ, một phòng để nghỉ ngơi, còn một phòng có một cái bàn rất lớn gồm 8 chỗ ngồi.
Hạng Thịnh Duật trong một đêm thì đã thay đổi văn phòng làm việc của cô thành như vậy sao?
Trái tim của cô thật sự rất ấm áp, người đàn ông này khi theo đuổi người ta thật sự đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư.
Nhưng, quá mạnh mẽ, quá nhiệt tình rồi, cô lại lo lắng, sau này sự quan tâm chu đáo này ít đi một chút, cô sẽ không cảm thấy anh không yêu cô nữa, sẽ cảm thấy buồn.
Cho nên, khi ban đầu người đàn ông đối với người con gái quá tốt, nếu sau này vẫn cứ tốt thì không sao, nếu nó ít đi một chút cũng sẽ cảm thấy rất lạc lõng trong lòng.
Hơn nữa, loại tốt này, thật sự không có bao nhiêu cô gái có thể cưỡng lại được.
Quá nồng nhiệt, quá cưng chiều, quá mơ mộng, quá muốn có.
Nhưng, vẫn như Lan Ninh phu nhân đã nói, khi có nhất định sẽ nhớ đến khi không có, tránh khi không có lại quá vui hoặc quá buồn.
Cô bắt đầu làm việc, tiếp tục danh sách nhân sự của bộ ngoại giao, không chỉ như vậy, bởi vì cô đã nhậm chức rồi, các tài liệu trong vòng ba tháng đều được chuyển tới cho cô.
Bọn họ có nhiệm vụ cần phải xuất hành, phải viếng thăm nước khác, các văn kiện được gửi đến các đại sứ quán, các sự kiện lớn của mỗi nước, còn phải qua thăm viếng nước của bọn họ...
Mục Uyển xem từng văn kiện một, đến trưa thì có tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa ra thì thấy trước cửa là Sở Nguyên, trên tay cầm một cái hộp ba tầng.
“Phu nhân, ăn cơm thôi.” Sở Nguyên vừa nói vừa bước vào và để đồ ăn lên trên bàn. Rồi sắp các món ra.
Mục Uyển thấy anh ta lấy ra sáu món, còn có một chiếc bánh ngô.
“Anh chắc chắn những thứ này chỉ là cho một mình tôi ăn, tôi có thể ăn được nhiều như vậy sao? Ta chỉ cần ăn 1/6 chỗ này là đã no rồi.” Mục Uyển nói.
“Tiên sinh căn dặn ạ, ngài ấy nói phu nhân quá gầy, nên ăn nhiều một chút thì sẽ tốt hơn, ngoài ra, buổi trưa đã sắp xếp bác sĩ qua đây khám cho phu nhân.” Sở Nguyên nói.
“Cùng ăn đi, tôi có ăn nhiều cũng ăn không hết chỗ này.” Mục Uyển vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.
Sở Nguyên đứng bất động.
Mục Uyển biết tính cách của Sở Nguyên, so với Sở Giản thì tương đối khó tiếp cận, trừ trung thành ra, thật tế thì anh ta rất bảo thủ, rất khó giao tiếp.
“Anh nếu như không muốn ăn thì có thể rời đi trước.” Mục Uyển nói.
“Tôi ở bên ngoài, phu nhân nếu có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi.” Sở Nguyên lập tức đi ra ngoài.
Mục Uyển nhìn cái bàn đầy đồ ăn, cô chắc chắn không ăn hết, quá lãng phí rồi.
Cô gọi điện cho Lã Bá Vĩ: “Đến văn phòng của tôi.”
Cô cũng gọi điện cho ba phó bộ trưởng bộ ngoại giao qua đây, nhưng... Sở Nguyên chuẩn bị có một đôi đũa, một bát cơm.
Cô mở cửa, quả nhiên Sở Nguyên vẫn đứng trước cửa.
“Lấy thêm cho tôi năm cái bát, mấy đôi đũa, tôi gọi người khác đến đây ăn cơm.” Mục Uyển căn dặn.
Sở Nguyên hơi nhướn mày: “Tiên sinh căn dặn là chỉ để một mình phu nhân ăn.”
“Tôi một mình ăn không hết, không muốn lãng phí, anh có thể gọi điện báo cáo với Hạng Thịnh Duật, ngoài ra, tôi cảm thấy, nên thay một người khác đến chăm sóc tôi, anh không hiểu biến hóa, cũng không ghét hay thích, không phải kiểu tôi thích.” Mục Uyển trực tiếp nói ra.
Đối vời kiểu đàn ông ngay thẳng như Sở Nguyên, kéo léo một chút, anh ta căn bản cũng nghe không hiểu.