Chương 1278: Anh Là Người Đàn Ông Của Tôi
CHƯƠNG 1278: ANH LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TÔI
“Em vừa giải thích rồi. Nếu do lỗ tai anh không tốt hoặc não có vấn đề, vậy thì em lặp lại lần nữa, anh nghe cho rõ đây: mặc dù anh ấy không có đáp lại tình cảm của em, nhưng anh ấy giúp đỡ em là thật. Em không phải vì yêu sinh hận, bởi vì em không có yêu anh ấy nữa. Đối với anh ấy hiện tại chỉ có cảm kích, mang ơn anh ấy. Anh là người đàn ông của em, thì anh phải cũng em cảm ơn anh ấy chứ, như vậy đi.” Mục Uyển mỗi câu mỗi chữ đều nói ra rõ ràng.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, ngẫm nghĩ những lời Mục Uyển vừa nói, rồi gật đầu: “Cũng được. Anh đang phải giúp đỡ Sở Dã Bạch, nhưng mà trước mắt cứ giải quyết chuyện của em trước đã. Đối với anh thì chuyện của em mới là chuyện quan trọng nhất.”
Mục Uyển cảm giác được Hạng Thịnh Duật nhượng bộ, trong lòng cũng nhẹ nhõm: “Đi thôi, chúng ta ăn cơm trước, anh ăn xong rồi nhận xét. Nếu là làm chưa em, lần sau em sẽ cố gắng hơn.”
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Ừ.”
Trên bàn, đồ ăn đã được dọn xong.
Hắc Muội cùng mấy người nữa bày một bàn ăn khác ở trong phòng bếp nên trong phòng ăn chỉ còn lại Hạng Thịnh Duật cùng Mục Uyển.
Muc Uyển múc thêm một chén canh gà đưa cho Hạng Thịnh Duật: “Anh nếm thử xem.”
Hạng Thịnh Duật uống một ngụm: “Ừ, cũng được.”
Mục Uyển cười một tiếng: “Muốn nấu canh gà ngon thì trước tiên phải chọn được nguyên liệu tốt. Đây là do Hắc Muội mua ở một khu chợ bình dân. Anh cảm thấy ngon à?”
“Tâm ý so với nguyên liệu còn quan trọng hơn. Nếu như anh muốn uống, thì đương nhiên nó sẽ ngon.” Hạng Thịnh Duật nói, đồng thời đem bát canh uống hết. “Thêm một bát nữa đi.”
Mục Uyển vui vẻ múc cho anh thêm một bát nữa.
“Mục Uyển, con tiện nhân này, mau ra đây cho tao.” Hạng Kim Thu đột nhiên xuất hiện, con mắt vì tức giận mà đỏ bừng nhìn về phía Mục Uyển. Mục Uyển không hiểu chuyện gì liền đứng dậy.
Hạng Kim Thu nhìn thấy Hạng Thịnh Duật ngồi đó cũng không giảm đi chút tàn độc nào, nói: “Cháu cũng ở đây à, vừa hay, cháu có biết bạn gái của mình đã làm ra chuyện gì không?
Hạng Kim Thu nói vậy, Mục Uyển trong lòng cũng đã hiểu, chắc là do cô chạy bộ lúc sáng có gặp Lục Bác Lâm. Dựa theo tính cách của Hạng Kim Thu, hẳn là mới biết cách đây 10 phút chứ nếu không đã sớm tới tìm gặp cô.
“Chuyện gì vậy, tôi cũng không biết.” Mục Uyển vừa cười vừa nói.
“Cô lại đi tán tỉnh Lục Bác Lâm, cô đừng có chối đấy.” Hạng Kim Thu thở phì phò nói
Nụ cười trên mặt Mục Uyển vẫn giữ nguyên: “Loại người đó, cũng chỉ có bà mới coi trọng, tôi sao phải đi quyến rũ anh ta chứ? Bà hồ đồ rồi!”
“Cô còn chối, tôi đã nhìn thấy ảnh chụp cô liếc mắt đưa tình với Lục Bác Lâm. Tôi nhìn rất kĩ rồi, ảnh chụp không thể nói dối được.” Hạng Kim Thu nói.
Mục Uyển cười khúc khích: “Bây giờ ngay cả quay video đều có thể làm giả huống chi là một bức hình. Vậy ảnh chụp đâu để tôi thưởng thức một chút.”
“Cô đúng là đồ mặt dày vô liêm sỉ.” Hạng Kim Thu mắng.
“Tôi cũng muốn xem tấm hình đó.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Đây xem đi.” Hạng Kim Thu mở điện thoại ra, mở tấm hình đó đưa cho Hạng Thịnh Duật xem.
Trong hình là Mục Uyển cùng Lục Bác Lâm đang đứng ở bờ sông, trông rất hài hòa.
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía Mục Uyển.
Mục Uyển giải thích: “Lúc sáng tôi chạy bộ có gặp anh ta, Hắc Muội cũng ở đó. Có người cố tình chỉ chụp góc có hai người. Tôi với anh ta như trời với đất, tôi không cần hạ thấp thân phận của mình để đi thông đồng với loại người đó.”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, trả lại điện thoại di động cho Hạng Kim Thu: “Cũng chỉ là một tấm hình, hai người đứng chung một chỗ thì khẳng định được cái gì, không cần phải kích động như vậy.”
“Mục Uyển cắm sừng cháu mà cháu vẫn còn bình tĩnh được à!” Hạng Kim Thu tức giận mắng Mục Uyển.
“Tôi cảm thấy là do bà quá yêu Lục Bác Lâm cho nên mới bị một tấm hình làm cho hồ đồ. Bà cảm thấy Lục Bác Lâm nhà bà đẹp trai hơn tôi?” Hạng Thịnh Duật hỏi
“Đương nhiên anh ấy đẹp trai hơn.” Hạng Kim Thu khẳng định nói.
Hạng Thịnh Duật: “...”
“Mắt bà mù rồi sao? Anh ta có quyền thế như tôi không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Tôi không quan tâm quyền thế gì hết, tôi chỉ quan tâm anh ấy.” Hạng Kim Thu trừng mắt với Mục Uyển.
“Bà chỉ quan tâm anh ta, vậy dì phải trông chừng anh ta cho tốt. Mục Uyển nhà tôi chả có chút nào thích anh ta đâu, bởi vì cô ấy không có bị mù. Cho nên, bà đừng có cố tình gây sự nữa, được chứ!” Hạng Thịnh Duật ôn tồn nói.
“Thật kì lạ, mẹ cháu nói cháu bị Mục Uyển bỏ bùa, tôi thấy đúng là như vậy rồi. Chỉ số IQ của cháu bằng không à? Cháu suy nghĩ kĩ lại đi, vì sao bọn họ lại gặp mặt riêng như vậy, còn là ở nơi phong cảnh hữu tình. Lục Bác Lâm mọi ngày đều ngủ tới 9 10 giờ mới dậy, thế mà tấm hình này lại vào buổi sáng sớm, khẳng định là có điểm không bình thường.” Hạng Kim Thu mất bình tĩnh nói.
Hạng Thịnh Duật cười: “Bà bình thường rất ngốc, không ngờ về phương diện quan sát lại giống như bị Sherlock Holmes nhập vậy”
“Cháu còn cười!” Hạng Kim Thu càng tức giận, trừng mắt nhìn Mục Uyển: “Sao cô có thể hạ tiện như vậy. Cô không biết xấu hổ à, cứ suốt ngày đi quyến rũ anh ấy, chẳng nhẽ là do Hạng Thịnh Duật không có thỏa mãn được cô sao?”
Mục Uyển bình tĩnh nhìn Hạng Kim Thu: “Ảnh chụp là do ai gửi cho bà?”
“Một số lạ, cô hỏi làm gì?” Hạng Kim Thu phòng bị nói.
“Bà suy nghĩ cho thật kĩ, chỗ này, chính là cửa trước ở hồ nhà chúng ta. Cho nên có thể chụp được bức hình này thì người đó phải ra được tự do ra vào Hạng gia, cũng có thể là người của Hạng gia. Nếu như bức hình này thực sự giống như suy nghĩ của bà thì người đó việc gì phải giấu thân phận. Thần thần bí bí, người này chắc chắn là núp trong bóng tối để châm ngòi ly gián rồi.” Mục Uyển lí trí nói.
“Tôi mặc kệ mục đích của kẻ đó là gì, tóm lại bức hình này chính là thật.” Hạng Kim Thu cứng đầu nói.
“Ảnh chụp này thì chứng minh được cái gì chứ? Cùng lắm là chứng minh chúng tôi có gặp nhau, chúng tôi có hôn chưa, có ôm, có lên giường với nhau chưa? Đều không có, hơn nữa, nhìn góc độ này, chúng tôi chỉ là gặp nhau bình thường thôi. Còn nữa, Lục Bác Lâm trong mắt bà là báu vật, nhưng tôi chẳng coi anh ta là thá gì hết, tôi không hề thích anh ta, cũng không có ý định tán tỉnh anh ta.” Mục Uyển khẳng định nói.
“Nói thì hay lắm, đó là bởi vì cô bị tôi bắt được rồi. Cô có dám thề không?” Hạng Kim Thu nói.
Mục Uyển giơ tay lên: “Đời này Mục Uyển không có khả năng quyến rũ Lục Bác Lâm, cũng không có khả năng yêu anh ta. Nếu làm trái lời thề sẽ không được chết tử tế. Được chưa?”
“Cô tốt nhất là nhớ kĩ lời vừa nói, lần sau còn để tôi bắt được cô dám liếc mắt đưa tình với anh ấy thì tôi nhất định sẽ móc mắt cô.” Hạng Kim Thu cảnh cáo, quay người bực tức bỏ đi.
“Thật buồn cười mà.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật ngược lại rất bình tĩnh: “Cái này thì đúng là phải khen ngợi bản lĩnh của Lục Bác Lâm. Trước kia dì ấy chỉ thích đùa giỡn với tình cảm của người khác, yêu đương với mười mấy người, ngủ cùng bao nhiêu người, mà hiện tại lại chung tình với Lục Bác Lâm, còn hận không thể buộc anh ta vào bên người để mang theo.”
“Hai người họ chính là một đôi trời sinh, hi vọng họ sẽ sống cùng nhau đến răng long đầu bạc, vĩnh viễn bên nhau không ai có thể tách rời.” Mục Uyển nói.