Chương 1443: Rốt Cuộc Em Muốn Gì? Nói Rõ Ràng Đi!
CHƯƠNG 1443: RỐT CUỘC EM MUỐN GÌ? NÓI RÕ RÀNG ĐI!
Trong nội tâm Mục Uyển khẽ thở dài một hơi.
Nói thật, lúc đầu thấy Hạng Thịnh Duật luôn so đo với Hình Thiên, cô thật sự rất tức giận, cảm thấy anh chính là tự tìm chuyện, ở không tưởng tượng, bịa đặt mọi thứ.
Thậm chí là khi anh vừa mới nhắc đến Hình Thiên, cô đã ngay lập tức tỏ ra giận dữ.
Nhưng mà hiện tại, cô cũng đã quen với việc đó, cứ để mặc cho Hạng Thịnh Duật nói, bởi vì cô tức giận cũng vô ích, lần sau anh ta vẫn sẽ lại nói.
"Anh thật đúng là nhàm chán, trẻ con. " Mục Uyển rất bình thản mà nói, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thời gian dần qua, bầu trời dần tối xuống, toàn bộ đèn đường lập tức sáng lên.
Không chỉ là đèn đường, còn có đèn dây lấp lánh trên cây, cùng đèn báo chỉ dẫn dưới cây cũng phát sáng.
Vào thời điểm toàn bộ đèn được bật lên, không gian sáng rực, khung cảnh đẹp đến mức rung động lòng người.
Trên đường đi cảm giác rất an toàn, mãi một lúc sau mới đến hoàng cung.
Tất cả những vị khách đều đã ở nhà ăn, trên sân khấu có một đám người biểu diễn giao hưởng, còn có cả ca sĩ.
Thật tế thì những thứ này không phải do cô sắp xếp, toàn bộ đều giao cho Đổng Mạn Tuyết.
Thoạt nhìn thì sắp xếp cũng rất tốt.
Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật vừa tới, toàn bộ những vị khách kia đều cung kính đứng lên chào.
Mục Uyển mỉm cười, nói vài câu chào hỏi theo nghi thức, những lời này cô rất am hiểu, lúc trước ở nước A, những loại tình huống này cô còn gặp nhiều hơn.
Sau đó mọi người đều ngồi.
Mục Uyển nhìn thấy Hoa Cẩm Vinh, Hoa Nhiên, còn có cả Hình Thiên.
Đương nhiên, cô ngồi cùng một bàn với Hoa Cẩm Vinh.
Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật đi tới trước mặt Hoa Cẩm Vinh.
Mục Uyển mỉm cười nói: “Ba!”
Hạng Thịnh Duật khẽ nhíu mày, sau đó gọi theo Mục Uyển: “Ba!”
Hoa Cẩm Vinh: "..."
Mục Uyển: "..."
Mục Uyển sửng sốt một chút, thật sự có chút ngưỡng mộ tên mặt dày Hạng Thịnh Duật này!
Bọn họ còn chưa kết hôn, anh lại đứng đây gọi Hoa Cẩm Vinh là ba!
Ông cũng có chút xấu hổ, nhưng mà ngẫm lại thì đứa con rể Hạng Thịnh Duật này cũng khiến ông rất hài lòng.
Hoa Cẩm Vinh thật ra cũng có một người khác khiến ông hài lòng, chính là Hạng Vũ Thái, tuy nhiên tuổi tác so với Mục Uyển và Hoa Nhiên lại chênh lệch quá lớn.
Hoa Nhiên thấy Hạng Thịnh Duật cũng đã gọi Hoa Cẩm Vinh là ba rồi, vậy nên cô cũng đứng dậy, lễ phép gọi Mục Uyển: “Chị!”
Kỳ thật, trong lòng của cô hiện tại cũng đang trộn lẫn nhiều loại cảm xúc với nhau.
Hoa Nhiên thật sự không ngờ Mục Uyển lại là chị gái cùng ba khác mẹ với cô, hơn nữa còn là vợ trước của Hình Thiên, những mối quan hệ này cùng lúc xuất hiện ở đây thật sự rất bối rối, cũng khiến cho con người ta không biết phải làm sao cho đúng!
Mục Uyển cười nhìn Hoa Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.
"Đều ngồi xuống đi." Hoa Cẩm Vinh tươi cười nói ra.
Mục Uyển đi đến ngồi xuống bên cạnh Hạng Thịnh Duật, đối diện là Hình Thiên.
Cô tựa hồ có thể cảm giác được ánh mắt của Hình Thiên đang hướng về phía mình.
Nhưng mà cô cố tình giả vờ như không để ý đến.
Một bàn người không một ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí im lặng đến lạ thường.
Hoa Cẩm Vinh nhận ra được điều này, ông lên tiếng phá tan sự im lặng đến rợn người, nhìn Mục Uyển nói: “Lần này con sắp xếp rất tốt, mọi thứ đều đâu vào đấy, không hổ danh là con gái của ta, làm việc rất cận thận chu đáo, ta rất ưng ý.”
“Những thứ này chủ yếu là Đổng Mạn Tuyết sắp xếp, cô ấy có nhiều kinh nghiệm, làm việc rất cận thận và bình tĩnh, sắp xếp mọi thứ rất tốt!” Mục Uyển không muốn giành công vội lên tiếng giải thích.
“Con so với mẹ con còn ưu tú hơn, bà ấy có thể làm tốt mọi việc, nhưng tuyệt tối sẽ không khiêm tốn.”
Hạng Thịnh Duật bắt tay đặt ở sau ghế của Mục Uyển, cơ thể dường như có chút dựa vào cô.
Thế nhưng anh vẫn cảm thấy khoảng cách này vẫn còn xa, vì vậy khẽ di chuyển cái ghế sát lại ghế của Mục Uyển, sau đó khẽ vươn tay ra giống như muốn ôm Mục Uyển giấu vào trong lòng ngực, ánh mắt lộ vẻ khiêu khích nhìn Hình Thiên.
Thoạt nhìn như vậy có chút khó chịu.
Với ánh mắt của một người đàn ông, anh cảm thấy tên Hình Thiên này lớn lên thật đúng là không tệ.
Tuy đã hơn bốn mươi, nhưng năm tháng lại không để lại bất kì dấu vết nào trên khuôn mặt anh ta, ngược lại còn rất trưởng thành, mạnh mẽ, vừa nhìn liền không cảm thấy áp lực mà trái lại còn giống như tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hấp dẫn lòng người.
Điểm quan trọng là rất đẹp trai..
Thế nhưng ngay lập tức Hạng Thịnh Duật lại thấy không cam tâm, anh rất muốn đem gương ra xem giữa anh và Hình Thiên ai mới là người đẹp trai hơn.
Hình Thiên cũng chú ý đến ánh mắt của Hạng Thịnh Duật, căn bản không tránh né, thế nhưng cũng không lên tiếng, không tỏ ra ngạo mạn, thái độ vô cùng bĩnh thản và ung dung.
Hạng Thịnh Duật nhíu mi: “Anh với Hoa Nhiên lúc nào kết hôn?"
Anh dùng giọng điệu của một người có vai vế lớn hơn trực tiếp gọi là Hoa Nhiên.
Tay của Mục Uyển cũng có chút run lên, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Hình Thiên.
Hình Thiên không trả lời Hạng Thịnh Duật mà một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía mục Uyển, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Cái nhìn này tựa như dài đến vạn năm.
Ánh mắt của anh sâu thẳm, giống như biển lớn mênh mông, nổi lên vô số làn sóng, trực tiếp đánh mạnh vào trong nội tâm cô.
Cô rõ ràng phát hiện được ngực mình vẫn còn rất đau đớn.
Không nên, lý trí của cô đã rất rõ ràng, cô thích Hạng Thịnh Duật.
Có thể nỗi đau đớn trong nội tâm kia chỉ là mãnh như sóng lớn, không cách nào bỏ qua.
Tiềm thức của cô lại nói với cô cái gì!
Cô muốn lảng tránh ánh mắt của Hình Thiên, nhưng mà đã nhìn nhau một phút, lại di chuyển thì càng kỳ lạ hơn.
Cô không được bối rối, cô cũng không muốn bối rối.
Mặc dù đây là một vết thương lòng, thế nhưng cô phải đối mặt với nó mới có thể thoát khỏi nó được!
Hạng Thịnh Duật nhìn bọn họ nhìn nhau.
Bọn họ nhìn nhau một giây, trong lòng của anh liền như bị dày vò một phút.
Sự dày vọ này đánh gục lý trí, khiến cho anh cực kỳ, cực kỳ khó chịu.
Hạng Thịnh Duật trực tiếp đưa tay ra xoay mặt Mục Uyển lại để cô nhìn thẳng mặt anh.
Mục Uyển nhìn thấy con mắt đỏ hồng của người đàn ông trước mặt, cùng với sự phẫn nội và tủi thân, còn có cả sự đáng thương anh.
Cô khẽ chớp mắt, đau đớn trong lòng giảm bớt không ít.
Nếu như, Hình Thiên đối với cô là thuốc độc, sự độc tính của người này làm tổn thương trái tim cô năm năm thì Hạng Thịnh Duật sẽ là thuốc giải, khiến cho bệnh tình của cô ngày càng tốt lên, hơn nữa lại là người chính cô can tâm tình nguyên yêu thương.
"Em cho là anh đã chết rồi sao?" Hạng Thịnh Duật phàn nàn.
"Bọn họ lúc nào kết hôn còn chưa xác định, có thể vẫn chưa nghĩ đến, nhưng mà chúng ta lúc nào kết hôn đã xác định rồi, em cảm thấy hay là thừa dịp này nói với ba một tiếng?" Mục Uyển mơ hồ nói.
Thật mơ hồ, thật xa lạ, âm thanh này gần như không phải giọng nói của con người, nó không có một chút cảm xúc, như mặt biển phẳng lặng không gợn sóng.
Lời nói của cô thậm chí không an ủi được Hạng Thịnh Duật, ngược lại còn khiến anh cảm thấy giọng điệu này giống như là đang rất bất lực, một chút vui vẻ cũng không có, càng nghĩ càng giống như muốn trả thù Hình Thiên.
Cho đến bây giờ mà cô vẫn còn muốn trả thù Hình Thiên, một luồng suy nghĩ khác lóe lên trong đầu anh, chính là cô bây giờ vẫn còn để tâm đến Hình Thiên, cô nói như vậy là muốn lay động tâm trạng của anh ta.
Chẳng lẽ, cô vẫn chờ Hình Thiên cướp cô dâu.
Hạng Thịnh Duật cắn răng, loại ý nghĩ này khiến lửa giận trong lòng anh bùng cháy lên một cách mạnh mẽ, lan lên đại não đốt cháy lí trí của anh: "Lời này của em là có ý gì, em muốn gì, em muốn có được cái gì, Mục Uyển, rốt cuộc em muốn gì? Nói rõ ràng đi!"