Chương 1243: Thắng Lợi
CHƯƠNG 1243: THẮNG LỢI
“Giải tán đám ám vệ kia đi, đừng trở thành lưỡi đao giết người của Lan Ninh phu nhân, chỉ cần người khai súng, người đầu tiên tiêu tùng không phải Lan Ninh phu nhân, mà là hoàng thất chúng ta.” Hoa Nhiên nói.
“Ta biết rồi, nhưng, Hạng Thịnh Duật thật sự sẽ không cướp hoàng vị của ta?” Hoa Cẩm Vinh không yên tâm.
“Phụ hoàng, người tại vị nên nghĩ làm sao để cuộc sống của nhân dân ngày càng tốt đẹp hơn, chứ không phải lo lắng cho quyền vị của người. Được rồi, chuyện này trước hết đừng nói nữa, đừng trở thành lưỡi đao giết người của Lan Ninh phu nhân.” Hoa Nhiên nói rồi, thúc giục Hoa Cẩm Vinh nhanh chóng giải tán ám vệ.
Trong sảnh lớn.
Sở Nguyên bị đưa lên, anh ta nhìn Hạng Thịnh Duật, không nói gì, đi tới chính giữa sảnh.
“Ngày hoàng hậu xảy ra chuyện, là anh trực gác?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ngày hoàng hậu xảy ra chuyện, tôi là người trực ban, chúng tôi trực ban có quy định, cứ 15 phút lại đi qua phòng bệnh của hoàng hậu, vào kiểm tra xem.”
“Người giữ của phòng hoàng hậu, là người của ai?”
“Một người của tôi, một người là của Hoa An Bình, hai người này lúc được phát hiện đều đã hôn mê rồi, họ nói rằng có người đánh lén bọn họ.” Sở Nguyên giải thích.
“Máy ghi hình cũng bị tiêu hủy rồi? Anh không phát hiện ra gì sao? Hoàng hậu ở trong phòng bệnh, trong phòng giám sát chắc phải có người chứ.” Bạch Nguyệt hỏi.
“Trong phòng giám sát cũng có hai người lạ mắt, giải quyết người bên trong, tiêu hủy chứng cứ, từ đoạn băng giám sát bị hủy, lúc hoàng hậu bị sát hại, ở giữa có một đoạn 5 phút, tôi cảm thấy là có người lập kế hoạch trước, hơn nữa, lúc đó chính là lúc tôi không ở đó.” Sở Nguyên nói.
“Là do cậu tính chuẩn thời gian cậu không ở đấy, như vậy cậu sẽ bị loại bỏ khỏi diện tình nghi.” Lan Ninh phu nhân nói.
“Có ai biết quy luật thời gian tuần tra không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Họ đều biết, đây không phải bí mật.” Sở Nguyên đáp.
“Tôi biết rồi, gọi Hoa An Bình tới đây.” Bạch Nguyệt nói.
Một lát sau, Hoa An Bình được đưa tới, Hoa Cẩm Vinh cũng quay trở về, ngồi ở vị trí của ông ta.
Hoa An Bình cúi gằm mặt, không nhìn ai, cũng không nói gì, cả người đơ ra, giống như quá bất ngờ vậy.
“Lúc hoàng hậu xảy ra chuyện vào hôm qua, anh đang ở đâu?” Bạch Nguyệt hỏi.
Hoa An Bình nắm chặt tay, nhìn Bạch Nguyệt: “Người, là do tôi giết.”
“Nói dối, sao cậu lại giết hoàng hậu, cậu không có lí do giết hoàng hậu.” Lan Ninh phu nhân kích động.
Ân Minh cũng nghi hoặc nhìn Hoa An Bình.
Hoa An Bình cúi thấp đầu, dán mặt xuống đất, nói: “Hoàng thượng còn nhớ Hoa An Tường không? Đó là em trai tôi, vì không cẩn thận làm rơi hộp trang sức của hoàng hậu mà bị đuổi, sau khi bị đuổi thì không nơi nào thu nhận em tôi, em tôi không tìm được việc, tự sát rồi.”
“Đây là lí do cậu giết hoàng hậu?” Lan Ninh phu nhân không tin.
“Đúng vậy.” Hoa An Bình tiếp tục quỳ trên mặt đất, đầu vẫn hướng xuống sàn, không để người khác thấy điểm khác biệt.
“Người đâu, đưa Hoa An Bình xuống, chờ ngày xét xử, nếu dám chống đối thì cứ làm theo pháp luật.” Hoa Cẩm Vinh nói.
Hoa An Bình ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Cẩm Vinh, đột nhiên xông tới chỗ Hoa Cẩm Vinh.
Có vệ binh nổ súng, đạn xuyên qua trán Hoa An Bình.
Anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Hoa Cẩm Vinh, rồi ngã xuống, nằm thẳng tắp trên sàn, máu tuôn ra.
Mục Uyển thấy trong lòng không thoải mái, nhìn Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật hơi lắc đầu nhìn cô.
“Việc này tới đây thôi, ai cũng không được nhắc lại, cũng không được truy tới cùng, để mọi người an tâm.” Hoa Cẩm Vinh trực tiếp nói.
“Hoàng thượng!” Lan Ninh phu nhân nắm chặt tay, vô cùng không hài lòng.
“Ta rất mệt, ta còn phải đi thăm vợ ta, còn rất nhiều chuyện phải làm, những người khác hãy giải tán hết đi.” Hoa Cẩm Vinh mệt mỏi nói.
Lan Ninh phu nhân cắn chặt răng, nhìn Hoa Cẩm Vinh được Hoa Nhiên dịu đi, ánh mắt dừng lại trên mặt của Mục Uyển.
Trong mắt tràn ngập sự căm hờn, ghét bỏ và cả khiêu khích.
Bà ta rời khỏi hoàng cung trước.
“Uyển Uyển, về với cậu, cậu có chuyện phải hỏi cháu.” Hạng Vũ Thái nói rồi liền ra khỏi cửa.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật, rồi đi theo Hạng Vũ Thái.
“Cậu đợi cháu với, cháu cũng về Hạng phủ.” Hạng Thịnh Duật tươi cười nói, đi bên cạnh Mục Uyển.
Vì một câu không truy cứu của Hoa Cẩm Vinh, Sở Nguyên và Ân Minh đều được thả.
Lúc Sở Nguyên đi, áp giải cả Ân Minh theo.
Bạch Nguyệt nhìn vệ binh đưa xác Hoa An Bình đi, Hoa Cẩm Vinh và Hoa Nhiên cũng ra ngoài rồi.
Thực ra có thể thấy rõ.
Hoàng hậu là do Ân Minh giết, Ân Minh giết bà vì người nhà bị bắt, anh ta không còn cách nào khác.
Vốn dĩ nếu như Hạng Thịnh Duật phản kháng, thì hành quyết tại chỗ.
Nhưng Hoa Cẩm Vinh đổi ý, người bị hành quyết tại chỗ là Hoa An Bình.
Hoa An Bình, Sở Nguyên, Ân Minh ba người này bị khống chế, Hạng Thịnh Duật không gặp được, cho nên, Hoa An Bình đứng ra gánh toàn bộ, chắc là do sự sắp xếp của Hoa Cẩm Vinh.
Hoa An Bình chết đi, việc này có thể hiểu là không ai trong sạch, cho nên, việc này sẽ không nhắc tới nữa.
Bạch Nguyệt nói với vệ binh bên cạnh: “Hoàng thượng còn nhiều việc phải làm, tôi cũng không dám làm phiền, phiền cậu nói với hoàng thượng, tôi đi trước đây. Cáo từ.”
Vệ binh gật đầu.
Bạch Nguyệt cũng rời khỏi nơi thị phi này.
Trên xe.
Không khí có chút quái dị.
Ngón tay Hạng Vũ Thái để lên xương bánh chè, vô cùng nghiêm túc, cũng rất trầm ổn, hỏi Mục Uyển: “Cậu gọi điện cho cháu cháu không nghe?”
“Việc xảy ra quá đột ngột, cháu cần thời gian bình tĩnh, điều chỉnh cảm xúc.” Mục Uyển ngoan ngoãn nói.
Cô vẫn rất tôn trọng Hạng Vũ Thái.
“Cháu và Thịnh Duật, thật sự ở bên nhau rồi? Bên nhau từ lúc nào, cháu…cháu trước đó một chút manh mối cũng không để lộ, có gì khó nói à?” Hạng Vũ Thái quan tâm hỏi.
Mục Uyển thật sự cảm thấy người cậu này rất tốt, thật lòng quan tâm cô, lúc này còn lo có phải cô bị ép buộc.
“Anh ấy…chắc là thích cháu rất lâu rồi.” Mục Uyển lấp lửng nói.
“Không cần lừa cậu, nó thích cháu cậu không nhìn ra được.” Hạng Vũ Thái trầm giọng đáp.
Mục Uyển cười hì hì: “Nói thật thì, lúc đầu cháu cũng nhìn không ra, nhưng mà, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, anh ấy giúp cháu có được danh hiệu An Ninh phu nhân, vì cháu mà đắc tội với Lan Ninh phu nhân, cũng chia tay với Phó Hâm Ưu rồi, hai việc này đều khiến cháu cảm động.”
“Cháu nói thật với cậu, cháu có thật sự muốn gả cho Thịnh Duật không? Nếu như cháu muốn, cậu sẽ giúp cháu, đứng phía sau làm hậu thuẫn cho cháu, nếu như cháu không muốn, cậu cũng sẽ giúp cháu, trở thành người bảo vệ mạnh nhất cho cháu.” Hạng Vũ Thái hứa.
Mục Uyển thật sự cảm động.
Nhưng việc đã tới nước này, điều cô có thể làm, là dũng cảm tiến lên.
“Anh ấy rất tốt với cháu, có lẽ, ở bên anh ấy, có thể mở ra một cuộc đời mới, ít nhất cháu không ghét bỏ việc gả cho anh ấy, cảm ơn cậu.” Mục Uyển nhẹ giọng.
“Cậu hiểu rồi, có gì cứ nói với cậu, chúng ta là người một nhà.” Hạng Vũ Thái nói.
Mục Uyển gật đầu, nhìn về phía sau xe.
Xe của Hạng Thịnh Duật đang đi theo họ…