Chương 623: Mau Trở Lại Được Không
CHƯƠNG 623: MAU TRỞ LẠI ĐƯỢC KHÔNG
"Thông báo, thông báo: Tổ hai đã bị tiêu diệt hoàn toàn, sớm loại bỏ."
Lưu San hiểu rõ: “Bị tiêu diệt hoàn toàn cũng thông báo. Hơn nữa, tổ hai không ở chỗ của chúng ta, cho nên thật ra nơi khác cũng không khác gì chỗ của chúng ta, bọn họ đều đang chiến đấu, đúng không?"
Thẩm Diên Dũng gật đầu.
"Vậy phải diễn tập mất mấy ngày đây?" Trong lòng Lưu San không thoải mái.
"Có thể là mười ngày đến nửa tháng cũng nên."
Lưu San: "..."
Là ai nói chỉ cần mấy giờ chứ?
"Vậy nếu trời mưa thì sao? Trong rừng rậm thường hay có mưa đấy." Lưu San hỏi.
"Trong hàng tiếp tế hẳn là có thuốc cảm và hạ sốt, nói không chừng còn có ô và lều vải các loại."
Lưu San: "..."
Cô lại muốn mũ của mình bốc khói rồi. Cô oán giận nói: "Sao anh lại muốn tôi tới tham gia diễn tập chứ? Có phải anh không muốn nhìn thấy tôi được sống tốt không? Tôi mới thoải mái được mấy ngày mà thôi. Tôi còn chưa chơi xong trò chơi của tôi đâu. Anh nói thả tôi tới thứ hai, thứ hai có ích lợi gì chứ? Tới thứ hai thì tôi cũng không thể ra khỏi đây."
Thẩm Diên Dũng quẹt mũi cô một cái: “Diễn tập kết thúc sẽ có lợi cho em. Em ở đây, đồng đội của em sẽ bảo vệ em. Em nhớ nhất định phải nằm xuống đấy, hiểu chưa?"
Cô cũng chỉ có thể gật đầu.
Thẩm Diên Dũng từ chỗ của cô đi ra ngoài. Lưu San tiếp tục nằm, hi vọng bọn họ may mắn, sớm kết thúc.
Thẩm Diên Dũng nói có lợi cho cô, trả lại thứ cô muốn có được nhất. Thành thật mà nói, ngoại trừ muốn trả thù ra, cô còn không biết mình muốn nhất là thứ gì nữa.
Cuộc đời của cô thứ nhất là không có mục tiêu, nếu cứ nhất quyết phải nói có một thứ, đó là được chăng hay chớ, mỗi ngày đều thật vui vẻ, thoải mái. Người cô yêu và người thích đều thật vui vẻ, thoải mái giống như cô, điều này có tính không?
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới tiếng súng, nghe rất ác liệt.
Pằng một tiếng, xẹt qua đỉnh đầu cô và bắn vào cái cây phía sau cô.
Âm thanh rất lớn, không giống với mấy tiếng pằng pằng trước đó, hình như âm thanh và tốc độ đều cao hơn.
Ngay sau đó tất cả những tiếng súng đều bắn về phía bên cô.
Pằng một tiếng, hình như không đơn giản là tiếng súng bình thường, bụi gai xung quanh cô cũng bị cháy.
Lưu San sợ đến mức muốn từ dưới bụi gai chạy ra ngoài, dù sao chỉ là mũ bốc khói thôi, cũng sẽ không chết thật.
"Đó là đạn thật, có kẻ địch trà trộn vào, mọi người cẩn thận." Không biết có ai đó kêu lên.
Lưu San sợ đến mức mặt tái nhợt.
Lại có đạn thật à? Không trách được cô cảm thấy tiếng đạn khác hẳn.
Lúc này thì hay rồi, không phải là mũ bốc khói nữa mà sẽ thật sự phải chết đấy. Cô nằm rạp xuống và che đầu, không dám động đậy.
Có một lính đánh thuê che mặt, lao về phía bên cô với tốc độ rất nhanh, trong tay cầm súng thật.
Chu Giang lao vọt tới đấu với kẻ địch. Pằng một tiếng, anh ta bị đạn thật bắn trúng cánh tay, cả người đầy máu bị hất qua một bên.
Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, trong bóng tối lại có tay súng bắn tỉa.
Lưu San nhớ tới trong túi của mình có súng thật nên vội vàng móc ra, thuận tiện lấy ra bộ đàm và sốt ruột nói: "Thẩm Diên Dũng, chỗ tôi có người xấu thật sự, trong tay bọn họ có súng thật. Tôi rất sợ, anh mau trở lại đi."
Thẩm Diên Dũng không có nói tiếng nào.
Lưu San càng sợ hơn, lo lắng anh cũng gặp nạn rồi.
Có một người đàn ông che mặt đi tới trước mặt cô và giơ súng lục lên.
Lưu San thấy mình chắc chắn phải chết rồi, trong đầu hiện lên bóng dáng của Thẩm Diên Dũng. Nếu như anh biết cô sẽ chết trong diễn tập lần này, anh còn có thể dẫn cô tới đây không?
Trong đầu cô cũng hiện lên bóng dáng của Tiểu Bối. Tiểu Bối không có mẹ sẽ rất đáng thương, vẫn mong Hoa Tiên là một người dịu dàng, sẽ đối xử tử tế với con trai cô.
Pằng một tiếng, người che mặt cầm súng kia liền ngã xuống trước mặt cô.
Lưu San kinh ngạc nhìn người bịt mặt kia chết.
Thẩm Diên Dũng trở về chưa?
Nếu như cô có được sự quyết đoán của Bạch Nguyệt thì tốt rồi. Cô ấy chắc chắn sẽ không sợ. Lần trước bị đâm ở trên đảo biệt thự, đều là nhờ có Bạch Nguyệt mới có khả năng biến nguy thành an.
Cô phải làm gì, phải làm gì đây?
Cô nhìn thấy một người bịt mặt khác lăn đến trước mặt cô, cầm lấy súng chỉ vào cô.
Cô bị dọa mà hét chói tai, nổ súng về phía người bịt mặt kia, cũng không quan tâm có bắn trúng hay không nữa.
Người bịt mặt cũng nổ súng về phía cô.
Cô hình như trúng đạn rồi, còn là ở chỗ ngực nữa. Cô đau quá, ngã trên mặt đất.
Người bịt mặt nhìn cô bị bắn trúng, nhắm mắt lại và chết.
"Tít tít tít tít tít." Tiếng còi báo lại vang lên. "Tất cả các chiến sĩ chú ý, tất cả các chiến sĩ chú ý, bây giờ có lính đánh thuê nước ngoài xông vào trên đảo, tạm dừng diễn tập, tạm dừng diễn tập, thay nhãn Vô Hình, chắc chắn phải bắt được kẻ từ bên ngoài xâm nhập vào, chắc chắn phải bắt được kẻ từ bên ngoài xâm nhập vào."
"Ngoài ra còn có người bịt mặt khác tiếp cận Lưu San nhưng dường như có tay súng bắn tỉa ẩn nấp đã bắn một phát súng, giết chết người kẻ tiến về phía trước."
Các chiến sĩ Vô Hình đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết có tình huống gì xảy ra.
Trên đảo hình như có hai đội lính đánh thuê.
Một đội lính đánh thuê muốn bắn chết Lưu San, còn có một đội lính bắn thuê muốn bảo vệ Lưu San.
Lưu San nghỉ ngơi một lúc, ngồi xuống và nhìn về phía ngực của mình. Cho dù cô bị đánh trúng, rất đau, nhưng không có việc gì.
Chắc hẳn cô đang mặc chính là áo chống đạn. Không trách được, Thẩm Diên Dũng căn dặn cô phải bảo vệ tốt đầu của mình.
"Đứng yên. Đứng yên."
"Các người đừng cản tôi, nhiệm vụ của tôi là phải bảo vệ Lưu San." Lính đánh thuê dùng tiếng Anh nói.
Lưu San muốn thò đầu ra nhìn nhưng lại sợ không dám, cô không thể chết được, cô sợ chết.
Cô vội vàng giơ hai tay ôm lấy đầu, nằm trên mặt đất mà không hề động đậy.
Trong lòng cô rối bời, không biết bây giờ Thẩm Diên Dũng đang làm gì, lúc nào mới trở về.
Có anh ở bên cạnh, cô mới yên tâm một chút.
Một lính đánh thuê bịt mặt nhìn một lính đánh thuê khác lọt vào tầm mắt của bọn họ, nhanh chóng chạy về phía Lưu San. Hắn đã chạy đến cách Lưu San mười mét thì đột nhiên dừng lại và khẽ sờ cổ.
Trên cổ hắn bị bắn một ống tiêm.
Trước mắt hắn tối sầm, lảo đảo vài bước liền ngã xuống đất.
Ánh mắt của những người lính khác nhìn về phía trên người gã lính đánh thuê kia.
Kẻ dẫn đầu của lính đánh thuê bịt mặt đã nhận ra được điểm khác thường. Chúng rơi vào trong mai phục.
Bây giờ trong đội ngũ của chúng chỉ còn một mình hắn, hắn chỉ có thể rút lui trước. Nhưng khi hắn xoay người đã nhìn thấy Thẩm Diên Dũng đứng trước mặt của mình, cảm thấy rất kinh hãi.
Thẩm Diên Dũng không ngờ lại thần không biết quỷ không hay, đứng ở phía sau của hắn, một lưới bắt hết người của hắn.
Lẽ nào anh cố ý rời đi là để cho chúng tưởng có thể nhân cơ hội sao?
Thẩm Diên Dũng nhếch mép: “Các người tổng cộng có năm người, bây giờ chỉ còn lại có một mình anh. Anh hẳn cũng biết anh căn bản không chạy thoát được. Người thuê anh cũng không bảo vệ được anh đâu. Chỉ có tôi mới có thể bảo vệ được anh thôi."
"Cho dù có chết thì tôi cũng sẽ không bán đứng người thuê mình. Đây là đạo nghĩa." Người đàn ông che mặt nói rất chắc chắn.
"Rất tốt, nhưng tôi không thích chuyện gì vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình. Trong vòng hai mươi bốn giờ, tài liệu về bạn, vợ, ba, mẹ, con của anh sẽ đến trên tay tôi. Anh nên biết tôi không phải là một người nhân từ. Nếu anh không chịu khai ra người phía sau anh, vậy cái chết của bố mẹ người phụ nữ của tôi đều sẽ do anh tới gánh chịu trách nhiệm. Một mạng của anh không thể bù được mạng sống hai người bọn họ. Lại nói, bố mẹ người phụ nữ của tôi đáng giá hơn anh nhiều. Tôi cũng chỉ có thể lấy người anh quan tâm ra khai đao thôi." Thẩm Diên Dũng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.