Chương 890: Đã Chết
CHƯƠNG 890: ĐÃ CHẾT
Hạng Thịnh Duật lại im lặng rất lâu: “Uyển Uyển, nếu là năm năm trước, cho dù em không phải là xử nữ thì anh cũng cần em. Nhưng mà bây giờ tình thế của nhà họ Hạng rất căng thẳng, không thể có vết nhơ được. Bằng không mọi cố gắng sẽ đổ sông đổ bể."
Mục Uyển nghe được câu trả lời của anh, cô rất bình tĩnh, ngồi trở về trên xích đu, chậm rãi nói: “Từ nhỏ người lớn trong nhà đều nói anh rất thông minh, nhưng em không phục. Nếu anh thi được chín mươi chín điểm thì nhất định em phải thi được một trăm điểm. Nhưng bất kể em có cố gắng thế nào đi nữa cũng không được bọn họ khen. Em không hiểu, rõ ràng em xuất sắc hơn anh, tại sao mọi người đều nói anh thông minh hơn, mà không chịu khen em. Ngay cả mẹ em cũng chưa từng khen em một câu, sau đó em đã biết được nguyên nhân, bọn họ khen anh thông minh không phải là khen thành tích của anh mà là khen anh làm người rất thông minh."
"Trong mắt anh em là người rất thông minh, chỉ là quá chấp nhất mà thôi. Nếu em tỏ ra oan ức, chắc chắc ông nội sẽ rất thích em, cũng sẽ không để cho em lang thang bên ngoài mãi như vậy."
"Dáng vẻ bây giờ của em còn không phải là oan ức hay sao? Đáng tiếc em vẫn im lặng, Thịnh Duật, anh có biết tại sao lúc đó em không chấp nhận anh không?" Mục Uyển nhẹ nhàng hỏi.
"Em có suy nghĩ của em, em muốn rời khỏi nước M, đi đến một môi trường mới, muốn thoát khỏi quá khứ. Nhưng nếu lúc đầu em ở bên cạnh anh, anh cũng có thể giúp em giải thoát. Chỉ một Lục Bác Lâm, nếu anh muốn, anh có thể xử lý sạch sẽ, chẳng qua là một câu nói của em mà thôi."
Mục Uyển lại mỉm cười, ký ức năm năm đối với cô mà nói đã quá xa xôi. Cuộc sống của cô đã bị Hình Thiên thay thế từng chút một rồi.
"Em ra đi không phải là muốn thoát khỏi quá khứ. Em không sợ quá khứ thì tại sao lại muốn thoát khỏi quá khứ chứ?. Em không chấp nhận anh là bởi vì em nhìn thấy dã tâm trên người anh. Dã tâm đối với sự nghiệp, dã tâm đối với quyền lực, nhưng dã tâm của anh đối với em lại không bằng dã tâm của anh đối với quyền thế. Em lo lắng anh sẽ vì quyền thế mà bỏ rơi em."
Thịnh Duật im lặng ba giây: “Vì vậy, anh nhìn không sai mà, em vẫn luôn thông minh hơn anh. Nếu không còn chuyện gì thì anh cúp điện thoại đây."
Ánh mắt Mục Uyển tối lại, cô vốn dĩ muốn hy sinh mình để liên lụy đến nhà họ Hạng, khiến cho nhà họ Hạng không thể trở thành đế vương, như thế thì tất cả mọi chuyện sẽ có chỗ xoay chuyển: “Thịnh Duật, chúc anh sớm đăng cơ làm hoàng đế, ngoài ra hy vọng anh đừng làm cương thi của Thẩm Diên Dũng, bằng không em sẽ xem thường anh. Có lẽ, từ trươc tới giờ em cũng chưa từng xem trọng anh."
Mục Uyển nói xong liền cúp máy, cất điện thoại đi. Nhẹ nhàng đưa xích đu, ánh mắt từ từ trở nên sắc bén, hết thảy mọi thứ chẳng qua chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.
Hình Thiên đi ra ngoài tìm Mục Uyển, thấy được dáng vẻ đăm chiêu, ánh mắt lóe lên tình cảm kỳ lạ của cô, anh bước về phía cô, lộ ra nụ cười thường ngày nói: "Ăn cơm tối thôi."
Mục Uyển gật đầu, khẽ cười, từ xích đu đứng lên nói: “Lâu rồi không có ăn cơm của mẹ làm, nên rất nhớ."
Hình Thiên hơi dừng lại: “Vậy tôi phải học hết tay nghề nấu bếp của mẹ, lúc nào em thèm ăn tôi sẽ nấu cho em ăn."
Mục Uyển cũng dừng lại theo anh.
Mùng mười này bọn họ sắp ly hôn, sau này ngay cả việc gặp nhau còn không có khả năng chứ đừng nói chi đến việc ăn cơm của anh nấu.
Đề tài này có phần thương cảm, cô không muốn tiếp tục: “Em thấy có ba con chó nhỏ, em thích con màu trắng nhất, mập mạp đáng yêu. Lúc em rời khỏi đây anh có thể nói với Bạch Nguyệt một tiếng, em muốn dẫn nó theo, được không?"
"Được, lần trước Lăng Kiệt còn hỏi tôi có muốn nuôi chó không đấy?" Hình Thiên vừa nói vừa đi theo cô vào nhà.
Bữa cơm tối có rất nhiều người ăn chung. Có người nhà của Tiểu Hạ, người nhà của Trương Tinh Vũ, nhưng vì Bạch Nguyệt đang ở cữ vì vậy cô ở trên lầu không xuống, Cố Lăng Kiệt ăn cơm chung với mọi người.
Bọn họ không hề nhắc tới chuyện video trên mạng của cô. Cũng rất cung kính cô, đều đi qua mời cô uống rượu.
Tửu lượng của Mục Uyển không tốt, trước đây cô chỉ uống chút ít lấy lệ, nhưng hôm nay chỉ cần ai đến mời cô đều uống hết.
Những người này, sau này cô sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, nhưng bọn họ rất dễ thương, cũng rất chân thành, cô phải cố gắng nhớ kỹ ngày hôm nay.
"Tổng Thống phu nhân, chén này tôi kính cô, hy vọng năm mới mỗi ngày cô đều vui vẻ, bình an, ước gì được đó." Trương Tinh Vũ giơ ly rượu lên nói.
Mục Uyển sắp say rồi, nhưng cô vẫn rất rõ, năm tới cô sẽ không vui. Cô cong khóe môi mỉm cười, giơ ly lên đang muốn một hơi uống sạch thì Hình Thiên đã giành ly rượu trong tay cô nói: “Uống ít thôi.”
"Em muốn uống, đây là lời chúc tốt đẹp, em muốn mỗi năm ngày nào cũng vui vẻ như vậy." Mục Uyển nói năng lộn xộn, giọng nói cũng không khống chế được, hơi lớn.
"Vậy em uống một hớp thôi, đừng uống hết." Hình Thiên nhíu mày, nói xong anh nhìn những người khác, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Bắt đầu từ bây giờ không cho phép mời cô ấy uống rượu nữa."
Mục Uyển cười ha ha, bây giờ cô cảm thấy Hình Thiên rất đẹp trai, vừa ngầu lại vừa dịu dàng săn sóc, thế là cô đưa ly rượu lên miệng một hơi uống cạn.
Cô lại tự rót cho mình một ly, loạng choạng đứng lên: “Một ly này tôi mời mọi người, hy vọng mọi người vui vẻ, an khang, hạnh phúc."
Hình Thiên cũng đứng lên, lại lấy ly rượu trong tay cô lần nữa: “Tôi giúp em mời mọi người."
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bọn họ đều cảm thấy cặp vợ chồng này rất tình cảm nhưng đáng tiếc sắp phải chia xa rồi, thế là nhao nhao đứng dậy, nâng ly lên uống cạn.
"Rượu trong ly uống xong rồi, Uyển Uyển cô ấy uống hơi nhiều, chúng tôi về trước đây." Hình Thiên nói với Cố Lăng Kiệt, thấy Uyển Uyển đứng không vững vội đưa tay ôm eo cô.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, ánh mắt sâu xa nhìn bọn họ: “Bằng không thì ngủ lại đây đi. Trở về nhà phải đi một đoạn đường rất dài, trong nhà còn phòng trống đấy."
"Không cần, dù sao cũng phải về nhà." Hình Thiên từ chối nói.
Đúng đấy, dù sao cũng phải chia xa, sau khi ly hôn bọn họ sẽ không thể ở bên nhau được nữa.
Lòng cô rất đau xót, rất nặng nề, cô gạt tay Hình Thiên ra, ngồi xuống nói với Hình Thiên: “Em còn muốn uống đấy, Hình Thiên, em còn chưa mời rượu anh đâu?"
"Anh không cần em mời. Uống nhiều quá dạ dày sẽ khó chịu." Hình Thiên dịu dàng nói.
Nhưng trong lòng cô càng khó chịu hơn: “Em phải mời. Hiếm lắm em mới có thể mời anh uống rượu, chỉ một ly thôi, một ly nhỏ thôi."
Hình Thiên nhìn dáng vẻ say khướt của cô, trong mắt lóe lên gợn sóng giống như có dòng nước suối chảy qua.
Trong lòng anh cũng rõ, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô mời rượu anh, cuối cùng anh cũng đáp ứng: “Được."
Mục Uyển cười ngây ngốc, cô cười lên trông rất đáng yêu.
Cô rót rượu cho anh, bởi vì uống quá nhiều, nên cầm không chắc, rót một ít rượu ra ngoài.
Cô khống chế không được tốc độ tay của mình, chỉ có thể nói xin lỗi anh: “Xin lỗi."
Hình Thiên nhận chai rượu trong tay cô, rót cho cô xong, dịu dàng nói: “Không sao."
Mục Uyển nghe giọng nói dịu dàng của anh, trong lòng càng ê ẩm hơn, cô nâng ly rượu lên nói với Hình Thiên: “Năm mới niềm vui mới, đừng hỏi, đừng gặp, Mục Uyển đã chết rồi."