Chương 1074: Thế Nào, Không Thoải Mái Sao?
CHƯƠNG 1074: THẾ NÀO, KHÔNG THOẢI MÁI SAO?
"Ha ha ha, thế nào, trong lòng cô thấy không thoải mái à?" Phó Hâm Ưu tiếp tục khiêu khích.
"Bởi vậy mới chứng minh anh ta thật sự rất coi trọng hợp tác với bà Lan Ninh. Các người hợp tác với Hình Thiên còn chưa biết là phúc hay là họa đâu." Mục Uyển trầm giọng nói.
"Cô nguyền rủa tôi à?" Phó Hâm Ưu nói với giọng điệu chanh chua.
"Tôi xem nó như là lời nhắc nhở, còn cô muốn hiểu thế nào, tôi cũng không có cách nào khống chế được. Vậy chúng ta tạm thời không trở về sao?"
"Cô nghĩ hay thật đấy. Chiều nay chúng ta sẽ trở về, vẫn giống như trước đây. Hình Thiên còn mời tôi ăn cơm trưa đấy, tôi đi ăn với anh ta đây." Phó Hâm Ưu cao hứng nói xong liền cúp máy.
Mắt Mục Uyển đỏ hoe.
Cái gì gọi là nhà dột còn gặp phải mưa suốt đêm chứ? Cô vốn cho rằng tình cảnh bây giờ đã đủ tệ rồi, nhưng một giây tiếp theo mới thấy mọi chuyện còn tồi tệ hơn.
Cô hít sâu một hơi và gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật ở bên kia nghe mấy: “Sao vậy?"
"Video kia còn chưa đăng tin cho toàn thế giới biết thì không cần đăng nữa." Mục Uyển nói.
"Cái gì?"
"Mặc dù cô gái kia là người của Phó Hâm Ưu, nhưng cũng chưa chắc đã tình nguyện làm chuyện này. Tôi và cô ta không thù không oán, không muốn trút những đau khổ mà tôi phải chịu đựng lên trên người cô ta nữa. Hơn nữa, cô ta đã sắp làm đám cưới với Lý Tuấn Khanh rồi." Mục Uyển nói.
"Khi cô ta lựa chọn chống lại em thì không thể nào là bạn của em nữa. Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, người làm chuyện lớn thì không thể quá mềm lòng, nếu không em sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu." Hạng Thịnh Duật nói.
"Chắc tôi không phải là một người làm chuyện lớn rồi. Phó Hâm Ưu nói buổi chiều hôm nay sẽ rời đi, anh đi cùng không?" Mục Uyển hỏi.
Bên kia, Hạng Thịnh Duật im lặng một lát: “Em hi vọng tôi đi cùng với em hay không đi cùng với em?"
Mục Uyển cười: “Tôi hi vọng cũng chẳng có tác dụng gì. Bản thân anh quyết định đi."
"Nghe giọng nói của em là đang đau lòng sao?" Hạng Thịnh Duật suy đoán và hỏi.
"Tôi à?" Mục Uyển lắc đầu: “Tôi đau lòng cái gì chứ? Người nên đau lòng không phải là anh sao? Bên phía bà Lan Ninh đã làm đám hỏi với bên phía Hình Thiên, không quan tâm chuyện này là thật hay giả, người bên ngoài nhìn vào chính là như vậy, anh không lo lắng sao?"
"Uyển Uyển, tôi và Phó Hâm Ưu làm đám hỏi, thủ hạ của Phó Hâm Ưu và thủ hạ của Hình Thiên làm đám hỏi, Hình Thiên lại là bạn liên minh của Hoa Quan Lâm. Nếu nói tới người lo lắng thì chắc phải là Hoa Quan Lâm mới đúng. Quan hệ lợi hại trong đó thế nào, trong lòng em cũng biết. Dù sao, có tư tưởng liên minh là được, những chuyện khác cũng chỉ làm cho đám người vô tri bên ngoài nhìn mà thôi." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển híp mắt lại. Cho nên trong cuộc tranhd dấu này, tất cả đều là chuyện tốt đối với Hạng Thịnh Duật.
"Anh hãy thành thật nói cho tôi biết, anh tham dự mấy phần trong một loạt sự kiện này?" Mục Uyển hỏi.
"Uyển Uyển, em đừng đi tìm sự thật, làm vậy sẽ chỉ khiến cho mình càng thêm đau lòng và tuyệt vọng thôi. Con người có đôi khi cần phải thông minh một chút, nhưng có đôi lúc lại cần phải ngu một chút. Em chính là thời điểm nên thông minh thì quá ngu ngốc, thời điểm nên ngu ngốc lại quá thông minh, cho nên mới sống mệt mỏi, không thoải mái." Hạng Thịnh Duật nói chuyện lấp lửng.
"Anh nói vậy là có ý gì?" Mục Uyển hỏi tới.
"Có thể phát súng kia của Hình Thiên là do anh ta sắp xếp. Anh ta không đơn giản như em tưởng, cũng không phải là người quang minh lỗi lạc như em tưởng tượng đâu. Có lẽ anh ta còn làm rất nhiều chuyện mà em không phát hiện ra hoặc anh ta không muốn để cho em biết." Hạng Thịnh Duật ám chỉ.
Mục Uyển im lặng.
Cô từng nghĩ, phát súng này là do người của Hạng Thịnh Duật bắn, cũng nghĩ tới phát súng này là do người của Hoa Quan Lâm bắn. Nhưng từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ là người của bản thân Hình Thiên bắn ra.
Khi đó, anh đang mời cô vào ở trong hoàng cung, trái tim của cô đập mạnh. Cô gần như cho rằng Hình Thiên có tình cảm với cô. Có lẽ phần tình cảm này còn có chút tình cảm của nam nữ.
Nhưng sự thật nói cho cô biết, tất cả đều không phải.
Ngay từ lúc mới bắt đầu, cô chỉ là một quân cờ đối với Hình Thiên, là vũ khí để anh có thể nhanh chóng ổn định tình hình trong nước.
Cô vốn hiểu rõ, tại sao lại dần dần trở nên không rõ ràng chứ?
Có lẽ ở trên phương diện tình cảm, cô có quá nhiều chờ mong nên theo tiềm thức tự động che đi trái tim và đôi mắt của mình.
Bên kia, Hạng Thịnh Duật đã cúp máy.
Mục Uyển đi tới trước cửa sổ mặt, yên lặng nhìn dòng xe cộ đi lại phía dưới. Cô đứng đó rất lâu, nhìn người đi qua với muôn hình muôn vẻ, không biết vì sao lại cảm thấy trí tim mình càng lúc càng bi thương, thậm chí cảm thấy mình thật nhỏ bé giống như hạt bụi vậy.
Nước mắt cô rơi xuống, hình như đã mang đi một chút hơi ấm trong trái tim thuần khiết của cô.
Điện thoại di động lại đổ chuông.
Cô cầm điện thoại di động lên. Đó là Hắc Muội gọi tới.
Cô nghe máy.
"Bà chủ, bao giờ thì chúng ta đi vậy?" Hắc Muội hỏi.
"Chắc là buổi chiều."
"Em còn chưa ăn cơm, bà chủ đã ăn cơm chưa?" Hắc Muội hỏi với vẻ ngây thơ lãng mạn, hoàn toàn không có phiền não và ưu sầu.
"Không, em đang ở đâu? Tôi dẫn em đi ăn cơm nhé."
"Em đang ở khu nghỉ ngơi ở đại sảnh tầng một, vậy em chờ bà chủ xuống đấy." Hắc Muội nói.
"Được."
Mục Uyển cầm túi và liếc nhìn những bông hoa lan Càng Cua xung quanh, sau đó cô mở cửa đi ra ngoài.
Hắc Muội thấy Mục Uyển xuống thì vui mừng chạy tới: “Bà chủ, chúng ta đi ăn món gì vậy?"
"Em muốn ăn gì?" Mục Uyển hỏi.
"Chúng ta đi tới phố ẩm thực đi, ở trong đó có rất nhiều món ăn vặt, chúng ta thấy gì thì ăn cái đó. Đúng rồi, buổi chiều phải đi lúc mấy giờ? Liệu chúng ta có tới kịp không?" Hắc Muội hỏi.
"Tôi không biết, chắc là tới kịp." Mục Uyển nói xong liền đi ra ngoài.
Bọn họ gọi xe taxi tới phố ẩm thực.
Trên đường đi, chiếc xe taxi dừng lại chờ đèn xanh, đúng lúc trong màn hình lớn trên quảng trường đang chiếu cảnh Hình Thiên và Phó Hâm Ưu, chắc là Hình Thiên dẫn theo Phó Hâm Ưu đi tham gia khu công nghiệp.
Trong màn hình, Hình Thiên đẹp trai khiến cho người ta phải nín thở, từng cử chỉ đều rất tao nhã, trên gương mặt vĩnh viễn là nụ cười ấm áp, hiền hòa và thân thiện.
Trong đôi mắt kia của anh ẩn chứa quá nhiều điều, lại giống như vũ trụ, giống như bất kỳ vật gì rơi vào trong mắt anh đều sẽ bị mài hết góc cạnh.
An bình như vậy, bình thản như vậy.
Anh có thể từ một người lính trở thành tổng thống của hôm nay, làm sao có thể đơn giản được.
Cô coi anh là sư phụ, cho là chỗ dựa tinh thần, trong lòng thật sự bội phục anh, ngưỡng mộ anh và tin tưởng hắn.
Chỉ là…
Trong lòng Mục Uyển cảm thấy chua xót và đau đớn.
"Ngài tổng thống của chúng ta thật đẹp trai." Hắc Muội cũng nhìn màn hình bên ngoài và xúc động nói.
Mục Uyển dời tầm mắt, không nói gì cả.
"Chỉ có điều em không thích nhìn thấy ngài ấy cười với Phó Hâm Ưu, Phó Hâm Ưu chẳng phải là người tốt, còn bắt nạt bà chủ đấy. Đáng lẽ ngài tổng thống phải đánh đuổi cô ta mới đúng." Hắc Muội trề môi nói.
"Đúng là một đứa trẻ." Mục Uyển khẽ nói.
"Em không phải là đứa trẻ, em mười sáu tuổi rồi." Hắc Muội sửa lời.
Mục Uyển nhìn về phía Hắc Muội và hơi cong môi lên, trong mắt lại lạnh lùng hoang vắng giống như không hề có màu sắc.
"Chờ em đến độ cao nhất định, em sẽ phát hiện ra con người gặp gỡ nhau không còn đơn thuần là thích hay không thích nữa, mà phần nhiều chính là có lợi hay không có lợi và lợi ích che giấu ở bên trong. Quan hệ giữa người và người không còn đơn thuần nữa, lợi ích ràng buộc càng chặt thì tình cảm cũng càng sâu."