Chương 536: Thật Ra Cô Rất Hạnh Phúc
CHƯƠNG 536: THẬT RA CÔ RẤT HẠNH PHÚC
"Tôi thấy cô ta bị điên rồi, lừa dối thì đã lừa rồi, thủ trưởng cũng không thích cô ta." Lâm Thư Lam nhìn bóng lưng Thu Đình chằm chằm nói.
"Thư Lam, đừng tùy tiện làm bại lộ thân phận của Hình Thiên." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Tự biết mình đã sai, Lâm Thư Lam cúi đầu xuống: "Xin lỗi chị, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm."
"Bảo Trương Tinh Vũ đi theo cô ta, sau đó báo cáo mọi việc làm lời nói của cô ta cho tôi." Bạch Nguyệt dặn dò.
"Vâng, tôi biết rồi." Lâm Thư Lam lập tức đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt ăn cơm trưa, cơm trưa đã hơi nguội, cô hâm nóng một bát canh.
Trước đó cô đói, nhưng sau khi bị Thu Đình quậy phá, cô phát hiện ăn không còn ngon miệng nữa.
Cô tin tưởng giữa Hình Thiên và Thu Đình không có chuyện gì, nhưng... hình như Hình Thiên cũng lừa cô.
Cô nghi ngờ họ quen biết nhau, nghĩ đến có thể Hình Thiên lừa mình, thì cô càng không muốn ăn.
Cô và Cố Lăng Kiệt tốt hơn, dù hiện thực tàn nhẫn, cũng sẽ không lừa gạt nữa.
Tùy tiện ăn một chút, cô về thư viện tiếp tục thiết kế bài trắc nghiệm tâm lý.
Một bài trắc nghiệm tâm lý cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ trạng thái tâm lý của một người, nhất định phải nhiều mặt, ít nhất cô phải thiết kế một bài trắc nghiệm tâm lý hoàn chỉnh.
Lúc ba giờ chiều, điện thoại di động vang lên, lòng Bạch Nguyệt căng thẳng, hơi lo lắng nghe thấy tin tức không muốn nghe. Cầm điện thoại lên, nhìn là Mộc Hiểu Sinh, cô thở dài một hơi, nhận điện thoại.
"Bạch Nguyệt, em thật sự là quá thần kỳ, ba tấm ảnh em đưa anh đều gửi cho phía cảnh sát rồi. Họ tiến hành lần theo dấu vết xử lý thân phận của ba người này, đúng như phán đoán của em.
Hung thủ tên Trần Công Lược, đến từ thôn núi nhỏ nghèo khó, rất chịu khó học tập, đã thi đỗ khoa Hóa một trường đại học trong thành phố Ngọc Long, vì nhà nghèo khó, cha mẹ vay tiền không dễ, đến lúc gom được tiền đi học thì tiêu chuẩn của anh ta đã bị người ta thay thế rồi.
Anh ta trở về nhà thì cha bị tức chết rồi, mẹ cũng vất vả lâu ngày sinh bệnh, sau đó không lâu cũng ốm chết.
Từ vùng núi hẻo lánh ra, anh ta vô cùng căm hận những kẻ nhà có tiền nhưng học không giỏi, đặc biệt là những kẻ tiến hành giao dịch đen tối.
Em nói đúng, hắn buôn bán nhỏ, bày quầy bán hàng ngay cạnh trường học, mua một ít trang sức, văn phòng phẩm, sách vở các loại, có đôi khi bán thêm ít hoa quả, gần như cái gì cũng bán.
Vụ án thứ nhất, hắn nhìn thấy học sinh tiểu học nọ dùng tiền mua bài tập về nhà, học sinh kia không chịu, liền đánh nhau.
Việc này khiến hắn vô cùng căm hận học sinh tiểu học nọ, liền thu dọn đồ đạc và theo dõi em học sinh đó, khi đi qua hồ nước, hắn đã đẩy đứa bé vào trong hồ chết đuối.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa hết giận, còn vớt đứa bé lên, dùng đao nhỏ móc mắt đứa trẻ, cạo sờn mặt của nó, cắt đứt tay của nó.
Hắn cảm thấy, đứa trẻ lén nhìn bài tập về nhà của người khác nên con mắt phạm tội. Liên tưởng tới bản thân, hắn cảm thấy bị người ta thay thế, liền cạo sờn mặt, cắt tay xuống là vì cảm thấy tay của những người này dơ bẩn.
Vụ án thứ hai, hắn đang ở thành phố Tùng Bách, cũng bày quán nhỏ bán đồ vặt ở cạnh trường học. Hắn nghe thấy có em học sinh cấp ba hỏi mua đáp án bài kiểm tra của bạn học. Lần này hắn hết sức bình tĩnh, tự điều chế thuốc mê, theo dõi học sinh cấp ba một thời gian ngắn, rồi mới xuống tay. Có lẽ là ảnh hưởng bởi ký ức, nên hắn áp dụng cùng thủ đoạn của vụ án thứ nhất.
Vụ án thứ ba và thứ tư thật ra là tại một sự kiện, hắn nhìn thấy phụ huynh học sinh biếu giáo viên tiền, giáo viên nhận tiền, bởi vì giáo viên không phải là người thay thế hắn nhập học, nên hắn không cạo sờn mặt giáo viên." Mộc Hiểu Sinh nói.
"Quả nhiên." Bạch Nguyệt bật cười một tiếng.
"Cái gì quả nhiên? Em đã sớm biết sao?" Mộc Hiểu Sinh nói với vẻ vô cùng sùng bái Bạch Nguyệt.
"Không có."
Lúc trước khi hỏi Mộc Hiểu Sinh cần tài liệu vụ án này, cô đã đoán ngay được khả năng có liên quan tới lỗ hổng của giáo dục.
Mảng giáo dục là do Tả Đoàn Niên phụ trách, Tả Đoàn Niên lại là người của Thịnh Đông Quang.
Nhưng bây giờ sự kiện Thịnh Đông Quang đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu cô ném ra vấn đề của một người khác thì sẽ chỉ làm suy giảm bất bình của công chúng đối với Thịnh Đông Quang mà thôi. Tạm thời có thể ép một chút, chờ Thịnh Đông Quang từ vị trí quan lớn tài vụ rớt xuống hãy nói.
"Khiêm tốn rồi, may mà có em nên vụ án này mới được phá nhanh như vậy, bảo vệ được uy tín của viện nghiên cứu, cám ơn em, khi nào em rảnh anh mời em ăn cơm." Mộc Hiểu Sinh vui vẻ nói.
"Đây vốn là việc em phải làm, việc em đồng ý với anh còn chưa làm xong đấy."
"Việc đó à, một vụ án em đã xóa bỏ toàn bộ rồi, không có liên quan nhé." Mộc Hiểu Sinh sảng khoái nói.
Bạch Nguyệt nhớ tới trước kia Mộc Hiểu Sinh từng giúp cô, giúp Lưu San mà không cần báo đáp, trong lòng cô càng thoải mái: "Hiểu Sinh, chỉ cần em còn sống, anh có vấn đề gì khó không hiểu rõ đều có thể gọi em, bởi vì chúng ta là bạn."
"Ha ha, vậy anh không khách sáo nữa, ha ha ha ha, đến lúc đó trả tiền công cho em."
"Không cần, em không thiếu chút tiền đó của anh, em chỉ muốn tiếp tục làm bạn anh, được rồi, em không tán gẫu với anh nữa, ở đây em còn có một số chuyện phải giải quyết."
"Cái đó." Mộc Hiểu Sinh gọi Bạch Nguyệt lại: "Việc trên mạng xôn xao xử phạt Thịnh Đông Quang có liên quan đến em phải không? Anh nghe họ nói, em là góa phụ của Cố Lăng Kiệt, em đã kết hôn với Cố Lăng Kiệt sao?"
"Vâng."
"Anh cũng không biết." Mộc Hiểu Sinh hơi mất mát.
"Còn chưa kịp bày tiệc, việc xảy ra quá đột ngột." Bạch Nguyệt giải thích.
"Xin lỗi em, em cần anh giúp gì thì cứ việc nói."
"Vâng." Bạch Nguyệt lên tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thật ra, số phận của cô cũng không tệ lắm, cô có Cố Lăng Kiệt, có Alan, có Mộc Hiểu Sinh, còn từng... có Lưu San.
Vành mắt Bạch Nguyệt hơi đỏ lên, lại nói thêm: "Cảm ơn anh."
"Không cần cám ơn, anh và em hợp nhau, được rồi, lần này thật không quấy rầy em nữa, có thời gian thì gặp mặt, anh sẽ giới thiệu cho em bạn gái của anh, ha ha." Mộc Hiểu Sinh thoải mái nói.
"Được."
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, trong lòng vừa ấm áp vừa ẩm ướt, ngay cả đề mục thiết kế cũng thay đổi cách vẽ theo phong cách mềm mại.
Bên ngoài mưa to gió lớn.
Vào mùa đông, tỏ ra không quá bình thường, nhưng trong thư viện vẫn sóng yên biển lặng, một ngọn đèn mờ, ca khúc du dương, hơi nước khói xanh lượn lờ.
Bạch Nguyệt uống một ngụm, rồi rót nước mới.
Đã thiết kế xong toàn bộ mười bài thi, nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi chiều.
Cô gửi bài thi cho Lâm Tiến, rồi gọi điện thoại tới: "Tất cả mọi người muốn kiểm tra, dựa theo trình tự kiểm tra từ một đến mười, mỗi ngày một phần, bắt đầu từ hai giờ chiều, thời gian tùy ý, thi xong thì nộp bài.
Cậu cần ghi chép thời gian họ dùng để nộp bài, viết vào bài thi là được.
Mặt khác, cậu hãy thổi phồng lên sự lợi hại của người ra bài thi, liếc mắt đã có thể nhìn ra vấn đề của họ, hai mươi người xếp cuối cùng đều sẽ bị loại."
"Được, không sao, mỗi ngày tôi sẽ cho người đưa bài thi tới." Lâm Tiến nói.
"Ừ." Bạch Nguyệt cúp điện thoại. Điện thoại lại vang lên, cô nhìn là Lâm Thư Lam, trong lòng giật mình, hô hấp cũng căng thẳng, hít sâu một hơi, nghe máy...