Chương 443: Vì Sao Bọn Họ Lại Ở Đây
CHƯƠNG 443: VÌ SAO BỌN HỌ LẠI Ở ĐÂY
Bạch Nguyệt nhìn Linh, nở nụ cười.
Lúc cô học tâm lý ở Mỹ, cô đã từng nghiên cứu qua tính cách của con người.
Nhiều khi việc hình thành nên tính cách của một người có liên quan đến hoàn cảnh sống, đứa nhỏ sống trong một gia đình hạnh phúc sẽ có tính cách tương đối sáng sủa. Đứa nhỏ sống trong gia đình không hạnh phúc, ít nhiều trong tính cách sẽ có chút u ám, thế nhưng bên trong gia đình hạnh phúc lại được chia thành rất nhiều loại, cho nên sẽ hình thành nên tính cách khác biệt.
Nhìn Linh, có thể thấy được cô ấy sống trong sự nuông chiều của gia đình, hoạt bát, đáng yêu, giống như ánh mặt trời, tự do, không bị kiềm chế.
Nếu như mẹ của cô không bị thất lạc, cô sẽ có tính cách lạc quan như thế này ư?
Kiểu tính cách này, sẽ khiến cho người ta yêu thích, không giống như cô…
Bạch Nguyệt nghĩ đến Cố Lăng Kiệt, ánh mắt cô ảm đạm đi mấy phần.
“Cháu có quen biết với người đàn ông tốt nào không, có thể giới thiệu cho Linh.” Bà nội của Alan hỏi.
Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, chỉ vào Alan: “Anh ấy là người đàn ông tốt nhất mà cháu từng gặp, không có người thứ hai.”
Linh cười khúc khích: “Không giống chị thể hiện tình cảm nơi đông người, Alan thì hay rồi, anh ấy thấy em chướng mắt.”
“Không phải là chướng mắt, chúng ta không thích hợp.” Alan sửa lại cho đúng.
“Dừng, không cần giải thích, giải thích chính là che giấu, chỉ là em cũng không hiếm lạ.” Linh một lần nữa lè lưỡi.
“Cô ấy thích người đàn ông xấu xa.” Một cô gái khác chỉ vào Linh, nói.
Linh phản bác lại: “Cậu mới thích đàn ông xấu xa, nói linh tinh.”
Bạch Nguyệt nhìn bọn họ ồn ào, nở nụ cười.
Cô thích loại cảm giác hài hòa này của bọn họ, tràn đầy vui vẻ và nhẹ nhõm, giống như cảm giác, buổi chiều mùa đông, ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người.
“Đều là mấy cô nhóc xấu xa.” Alan nói với Bạch Nguyệt.
“Rất tốt.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Xe đến cửa của khách sạn lớn thành phố A, Bạch Nguyệt từ trên xe bước xuống, cô đã đặt phòng bao từ trước, bọn họ đi theo tiếp đãi.
“Alan, tôi biết một vị đại sư xem số khá giỏi, anh có muốn qua xem không, vị đại sư xem số này có tính cách rất kỳ lạ, mỗi ngày anh ta chỉ xem cho ba người, không thu tiền, dựa theo tâm trạng của anh ta.” Bạch Nguyệt giới thiệu cho Alan.
“Được, nghe rất thú vị, nhưng anh ta có thể xem cho tôi ư? Tôi là người Anh.”
Bạch Nguyệt nhún vai: “Không thử thì làm sao biết được? Phong cảnh gần đó cũng rất đẹp, cho dù không xem được số mệnh, coi như là đi ngắm cảnh.”
“Được rồi.” Alan cưng chiều nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt tràn đầy yêu thích.
Bà nội của Alan liếc thoáng qua Alan một chút, đánh một cái lên tay Alan.
Alan nhìn về phía bà nội: “Có chuyện gì thế ạ?”
“Buổi tối hôm nay chúng ta cùng đi xem phim, bà muốn đi xem phim điện ảnh.” Bà nội cười nói.
“Thời gian gần đây có một bộ phim được đánh giá rất cao, cháu đã đi xem rồi, khá hay, bây giờ cháu mua vé, buổi tối chúng ta cùng nhau đi xem.” Bạch Nguyệt giới thiệu.
“Được, được, được.” Bà nội vui vẻ nói.
Bọn họ đi vào trong phòng bao, Bạch Nguyệt gọi một bàn thức ăn.
Ăn cơm được một nửa, Linh đi ra ngoài dạo một vòng trở về, khẽ nói nhỏ vào tai một cô gái khác.
“Đó là Michelle, hai người bọn họ là bạn tốt, trước kia thường xuyên cùng nhau chơi đùa.” Alan giới thiệu cho Bạch Nguyệt.
“Các cháu nói gì thế, nói lớn tiếng lên, để cho bà vui cùng.” Bà nội Alan nói.
“Bên kia, ở bên kia có hai người đàn ông rất đẹp trai, một người có dáng vẻ tương đối lạnh lùng, giống như người mẫu trên trang bìa tạp chí, một người tương đối quyến rũ, khí chất đặc biệt, mọi người có muốn xem không?” Linh chỉ ra bên ngoài, nói.
Tính cách này thật đúng là nhiệt tình hào phóng.
“Có đẹp trai như Alan không vậy?” Michelle hỏi.
“Gần như là thế, gần như là thế.” Linh nói xong, lôi kéo Michelle đi.
Lòng hiếu kỳ của Alan nổi lên, anh ta kéo Bạch Nguyệt đi xem.
Bọn họ đi qua hành lang rất dài, rẽ qua hai chỗ ngoặt.
Linh vươn cổ ra, nhìn vào cửa sổ ở bên trên cánh cửa: “Rất đẹp trai đúng không?”
Bạch Nguyệt liếc thoáng qua, trong nháy mắt sắc mặt cô không tốt lắm, Cố Lăng Kiệt và Tô Khánh Nam.
Linh giống cô như vậy, Tô Khánh Nam nhất định sẽ đi trêu chọc Linh, anh ta sẽ dễ dàng biết được thân phận thật của cô: “Alan, anh kéo bọn họ về, nhanh lên, không được để bọn họ bị phát hiện.”
Alan không hiểu, nhìn về phía Bạch Nguyệt.
“Là Cố Lăng Kiệt và Tô Khánh Nam.” Bạch Nguyệt giải thích.
Alan hiểu ra, kéo tay bọn họ: “Chúng ta nên quay về ăn cơm thôi.”
Bạch Nguyệt đi phía sau lưng Alan, ngoái đầu nhìn lại, liếc thoáng qua phòng bao của Cố Lăng Kiệt, anh và Tô Khánh Nam, vì sao lại ở đây?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không yên ổn, cô liếc thoáng qua Linh còn đang nhìn ra ngoài cửa: “Alan, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ.” Alan đứng dậy, đi theo sau Bạch Nguyệt, ra khỏi phòng bao, đi vào căn phòng không có người ở bên cạnh.
“Em lo lắng Linh bị người ta phát hiện, sau đó bọn họ lần theo Linh, phát hiện ra thân phận lúc trước của em ư?” Alan nói ra lo lắng của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Không thể để cho Tô Khánh Nam phát hiện ra.”
“Ngày mai làm xong xét nghiệm DNA, ông cụ Đường sẽ trở về nước, Linh trở về cùng ông cụ, nếu như trước lúc này bị Tô Khánh Nam phát hiện ra, tôi sẽ dặn dò bọn họ không nói ra chuyện liên quan đến em.” Alan hiểu rõ.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Hy vọng bọn họ không có cơ hội chạm mặt.
Bọn họ quay về phòng bao, không nhìn thấy Linh ở trong phòng.
“Linh đâu rồi?” Alan hỏi.
“Con nhóc đó nói là muốn đi xin số điện thoại di động của hai anh đẹp trai, vội vàng qua đó, con bé này thật đúng là chuẩn bị gả về nước A.” Bà nội Alan bất đắc dĩ nói.
Alan và Bạch Nguyệt liếc nhau, hai người đi ra khỏi phòng bao.
Linh đã đứng ở trước cửa phòng bao của Cố Lăng Kiệt rồi.
“Linh, không được đi vào đó.” Alan lớn tiếng nói.
Linh đẩy cửa ra.
Trong lòng Bạch Nguyệt lộp độp một tiếng, lần này xong đời, dừng ngay tại chỗ.
Linh lùi lại, hỏi Alan: “Bọn họ đi đâu rồi? Vừa rồi vẫn còn nhìn thấy ở đây.”
Tim đã chết của Bạch Nguyệt sống lại.
“Em đi ra tìm, có lẽ bọn họ còn ở ngoài cửa, không đi xa.” Linh chạy về phía ngoài cửa.
Alan chặn ngang, ngăn cô ấy lại: “Con gái phải rụt rè một chút, nơi này là nước A, không phải là nước Anh, nói không chừng bọn họ đã có bạn gái rồi, còn có rất nhiều người đàn ông đẹp trai khác, em vừa mới đến gặp phải hai người liền muốn xin hai số điện thoại, một ngày, có lẽ em có thể xin mấy trăm số điện thoại, nếu muốn tìm bạn trai, như thế quá nhiều rồi.”
Linh gãi đầu một cái: “Anh nói đúng, em quá hưng phấn, vậy em chờ.”
Linh cười hì hì, quay trở về phòng.
“Bọn họ biết chuyện giữa tôi và ông cụ Đường à?” Bạch Nguyệt hỏi Alan.
“Bọn họ không biết, ông cụ Đường là một người rất bảo thủ, nếu như không chắc chắn, ông cụ sẽ không nói cho con cái biết.” Alan chắc chắn nói.
“Cho dù chắc chắn, vẫn là đừng nói ra tương đối tốt hơn.” Bạch Nguyệt lo lắng.
“Liên quan đến chuyện này, chờ có kết quả giám định DNA, cô và ông cụ Đường có thể bàn bạc. Có lẽ ông cụ sẽ tôn trọng quyết định của cô, dù sao ông cụ vẫn luôn cảm thấy mắc nợ bà ngoại và mẹ cô.”
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu: “Đợi ngày mai có kết quả DNA rồi nói sau.”
Trước đó cô hy vọng mình là cháu gái của ông cụ Đường, là bởi vì như vậy có thể kéo gần khoảng cách giữa Cố Lăng Kiệt và cô, thế nhưng nếu như có nguy hiểm tiềm tàng, cô hy vọng, không phải thế.