Chương 827: Tại Sao Phải Như Thế, Tại Sao?
CHƯƠNG 827: TẠI SAO PHẢI NHƯ THẾ, TẠI SAO?
Thẩm Diên Dũng dò xét vẻ mặt của Bạch Nguyệt, hành vi, biểu cảm và đôi mắt tối sầm sâu không thấy đáy: "Cô ấy tắt máy rồi."
Bạch Nguyệt nhìn Thẩm Diên Dũng, không muốn Thẩm Diên Dũng hiểu lầm Lưu San, giải thích: "Cậu ấy chưa trưởng thành, nhưng biết anh được thả ra, cậu ấy rất vui, lần này anh được ra ngoài cũng đều là nhờ cậu ấy giúp đỡ. Cậu ấy đã cứu anh, rồi lập tức biến mất, chứng tỏ việc này là bất bình thường. "
Thẩm Diên Dũng cười khẩy, quay mặt đi chỗ khác, toàn bộ khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối.
Bạch Nguyệt biết anh đang tức giận, rất tức giận, giận đến mức thậm chí không muốn nói bất cứ điều gì.
Theo nghiên cứu tâm lý của cô qua nhiều năm, từng chuyển động của Thẩm Diên Dũng cho thấy anh cũng có nhận định của riêng mình mà lại kiên định không dễ thay đổi, vì vậy anh sẽ nghe không lọt lời khuyên của người khác.
Có lẽ, đợi anh ấy bình tĩnh lại, sẽ tốt hơn.
"Anh đói chưa? Hay là, ăn gì đó trước nhé." Bạch Nguyệt chuyển chủ đề.
Thẩm Diên Dũng nhìn Bạch Nguyệt, tâm trí của anh vẫn hướng về Lưu San, trầm giọng hỏi: "Cô có cách nào liên lạc với cô ấy không?"
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Thẩm Diên Dũng, nhiều suy nghĩ phức tạp lóe lên trong đầu cô, lẫn lộn vào nhau. Cho dù cô là một nhà tâm lý học, cô cũng không biết phải làm gì.
Cô hy vọng rằng Lưu San và Thẩm Diên Dũng ở bên nhau, nhưng bây giờ Thẩm Diên Dũng đang ở trong tình trạng bất thường, đem theo sự thù hận và giận dữ muốn phá hủy thế giới, cô cũng lo lắng rằng Lưu San sẽ bị tổn thương.
"San không có lựa chọn nào khác, anh nhất định phải cho cô ấy cơ hội giải thích." Bạch Nguyệt dặn dò.
"Tôi sẽ cho cô ấy cơ hội giải thích." Thẩm Diên Dũng hứa: "Hãy nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu?"
"Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, anh không được làm tổn thương cô ấy." Bạch Nguyệt nói tiếp.
"Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ không làm cô ấy tổn thương." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt với đôi mắt lạnh lùng.
"Tôi sẽ thử hỏi Lăng Kiệt. Người của Lăng Kiệt chắc đang theo sát Lưu San, còn có sự giúp đỡ của Thiên Nhãn, tìm thấy cô ấy chắc không khó. Lát nữa lấy được địa chỉ, tôi sẽ đưa nó cho anh."
Cố Lăng Kiệt nheo mắt: "Tôi muốn ở một mình, yên tĩnh một lát."
"Ừm." Bạch Nguyệt quay người đi ra, giúp Thẩm Diên Dũng đóng cửa lại.
Cố Lăng Kiệt bước đến, nhìn cô với ánh mắt lo lắng: "Có ổn không?"
"Em sợ rằng sự việc không hề đơn giản, Lưu San đã cài chặn số điện thoại, đừng nói là Thẩm Diên Dũng, cả em cũng rất tức giận. Anh có địa chỉ của Lưu San không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Người của anh đang đi theo cô ấy, Thiên Nhãn cũng đang theo cô ấy 24/24. Muốn tìm thấy cô ấy rất dễ dàng, có điều, Bạch Nguyệt, em đã nghĩ kỹ chưa? Muốn nói với Thẩm Diên Dũng hành tung của Lưu San?" Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.
"Em nghĩ rằng Lưu San nợ Thẩm Diên Dũng một lời giải thích. Dù sao thì Thẩm Diên Dũng cũng vì cô ấy mà không còn gì cả, còn bị kéo xuống khỏi vị trí tổng thống. Trong lịch sử, cũng sẽ để lại tiếng xấu. Em nghĩ Thẩm Diên Dũng không đáng chịu những chuyện đó, em cũng rất tức giận, em không hiểu lý do tại sao Lưu San lại phải làm như thế. Nếu cậu ấy không thích Thẩm Diên Dũng nữa, có được hạnh phúc lại từ đầu rồi, em cũng hy vọng cậu ấy có thể minh bạch rõ ràng, trốn tránh như thế này, em rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, cậu ấy không xứng đáng với Thẩm Diên Dũng, vậy thì biến mất hoàn toàn ra khỏi thế giới của Thẩm Diên Dũng, chứ không phải ở đó làm cho người khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Bạch Nguyệt giận dữ nói.
"Nếu như em đã quyết định, anh sẽ đưa cho em những gì em muốn, đợi anh năm phút, anh sẽ đưa cho em địa chỉ hiện tại của cô ấy. Còn nữa, Nước D là khu vực nguy hiểm của Thẩm Diên Dũng. Anh ấy không nên xuất hiện ở nước D, vì vậy nếu Thẩm Diên Dũng tới nước D để tìm Lưu San, phải suy nghĩ cho kỹ." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Bây giờ đến em còn không thể nghĩ được gì nữa, nói chi đến người trong cuộc như Thẩm Diên Dũng, cô ấy thực sự đã chặn số của em, điều này có nghĩa là gì? Hành vi này thực sự khiến người khác tức giận, rất chán nản, ngay cả em cũng muốn hỏi cô ấy." Bạch Nguyệt than một hơi, biết rằng mình có hơi kích động, nhưng bây giờ bản thân đang rất tức giận, lời nói cũng không còn lý trí nữa.
"Em cũng nên bình tĩnh lại." Bạch Nguyệt nói.
"Đi theo anh." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt đi theo sau Cố Lăng Kiệt, lên xe rồi đi đến bãi cỏ.
Bầu trời trắng xóa, không khí buổi sáng tháng 11 rất ẩm, lạnh, nhưng trong lành.
Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhìn thấy một ngôi nhà gỗ bên cạnh khu rừng.
"Nơi đó là nơi chúng ta từng ở. Em qua đó ngồi một lúc. Anh hỏi được hành tung của Lưu San sẽ cho em địa chỉ của cô ấy." Cố Lăng Kiệt nhẹ nhàng nói.
"Vâng." Bạch Nguyệt trả lời, cô đi về phía ngôi nhà gỗ. Cô thức dậy quá sớm vào buổi sáng, não bị thiếu oxy, khiến cô suy nghĩ cũng chậm chạp hơn.
Cô phải suy nghĩ kỹ, suy nghĩ kỹ.
Căn nhà gỗ có hai phòng, một phòng có giường, ghế, màn hình LCD treo trên tường, phòng còn lại có bàn lớn, bốn băng ghế và hai ghế bập bênh. Còn có một số đồ chơi được xếp gọn trong các hộp đặt ở góc.
Đây là nơi cô cùng Cố Lăng Kiệt và Thủ Thủ từng sống. Cô có cảm giác quen thuộc. Từng cử chỉ của Cố Lăng Kiệt lóe lên trong đầu cô, trái tim cô đau đớn vô cùng.
Cô lắc đầu và ngừng suy nghĩ về nó, điều quan trọng bây giờ là Lưu San.
Bình tĩnh lại rồi nghĩ về những hành vi trước đây của Lưu San. Nếu Lưu San thực sự không có tình cảm với Thẩm Diên Dũng, cậu ấy sẽ không để người chồng hiện tại cứu bạn trai cũ của mình, nếu cậu ấy thẳng thắn, sẽ không chơi trò mất tích, chắc là cậu ấy có nỗi khổ riêng, không thể giải thích được, cũng không gặp mặt được Thẩm Diên Dũng, mới chạy trốn như thế. Lưu San vẫn luôn là một người dám yêu ghét rõ ràng.
Cô tìm ra lý do thì mới giúp Lưu San được, cô không thể giống như một người ngoài tức giận với Lưu San được. Dù sao thì chỉ có cô mới có thể giúp được Lưu San mà thôi.
Cố Lăng Kiệt đẩy cửa vào, Bạch Nguyệt lo lắng nhìn về phía anh: "Anh đã tìm thấy chưa?"
Cố Lăng Kiệt gật đầu rồi đưa một mảnh giấy cho Bạch Nguyệt; "Cô ấy đang ở cùng với Giang Diệp, hai người còn có một bé gái sáu tháng tuổi nữa."
Tâm trí của Bạch Nguyệt đột nhiên trống rỗng, bị kích động thật lâu: "Sáu tháng tuổi? Có chắc là của Lưu San và Giang Diệp không?"
"Nhìn bên ngoài, thì đó là con của họ, trước mắt chưa xét nghiệm DNA."
"Điên rồi, Lưu San bị điên rồi hay sao? Có thể sắp xếp xét nghiệm DNA không?" Bạch Nguyệt không tin rằng đứa trẻ đó là của Lưu San và Giang Diệp.
"Ừm."
"Em nghĩ rằng, em vẫn phải đến đất nước D trước. Để an toàn, em sẽ đưa Lưu San đến Anh, Thẩm Diên Dũng cũng đến nước Anh, để cho họ gặp nhau." Bạch Nguyệt vừa nghĩ vừa nói.
"Anh sẽ đi cùng với em." Cố Lăng kiệt trầm giọng nói.
"Nếu anh đi, có gặp phải nguy hiểm không?" Bạch Nguyệt lo lắng.
"Anh sẽ sắp xếp hợp lý. Nếu em đi một mình sẽ càng nguy hiểm hơn." Cố Lăng Kiệt nói một cách quả quyết.
Bạch Nguyệt gật đầu, có Cố Lăng Kiệt ở bên cạnh cô sẽ an tâm hơn.
"Em sẽ đi nói đề nghị này với Thẩm Diên Dũng, anh cho người đi làm xét nghiệm DNA."
"Nếu thuận lợi, ngày mai sẽ có kết quả DNA." Cố Lăng Kiệt nói.
"Vâng." Bạch Nguyệt quay lại, dựa theo những gì điều tra được, từng việc từng việc bất ngờ lộ ra, mọi thứ đều như thêm một hòn đá vào trái tim nặng trĩu của cô, có chút hơi khó thở...