Chương 451: Rất Kỳ Lạ.
CHƯƠNG 451: RẤT KỲ LẠ.
Bạch Nguyệt không từ chối, nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của anh, đột nhiên nhớ tới một việc:“Tiểu Bạch, chúng ta để tiểu Bạch ở trên thuyền một ngày, trưa nay quên không cho nó ăn”.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, không biết làm thế nào cười:“Được, em nấu cơm, anh đi đem tiểu Bạch qua đây, đừng để nó tới kho củi sẽ làm mấy con thỏ sợ, chúng ta nên nuôi thỏ lớn rồi hẵng thịt ăn”.
Bạch Nguyệt ra một cái dấu OK:“Anh đừng quên mang thức ăn cho chó tới đây nhé”.
Cô đi nấu cơm tối, đun nước, Cố Lăng Kiệt đi lên thuyền ôm con chó trở lại.
Mười phút sau, cô làm xong cơm tối, nước cũng đã đun xong, cô liền đi giúp Cố Lăng Kiệt nhổ lông gà.
Tiểu Bạch chạy xung quanh bọn họ, lúc sau ngửi ngửi con gà muốn cắn.
“Tiểu Bạch, không được phép cắn”. Bạch Nguyệt nói.
Con chó đưa mắt nhìn Bạch Nguyệt, ủ rũ cúi đầu đi, chỉ một lát sau thừa lúc Bạch Nguyệt không chú ý, lại vụng trộn chạy quay lại, cắn đầy miệng lông gà, mắt còn len lén nhìn Bạch Nguyệt, lúc thấy Bạch Nguyệt nhìn nó lại chán nản chạy đi.
Bạch Nguyệt buồn cười.
“Chúng ta hãy để lại một con gà ăn, còn lại đem cất trong tủ lạnh”. Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Cũng được, chúng ta có thể thử làm nhiều món khác nhau từ gà, thức ăn mấy ngày nữa cũng không lo”.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô một cái, trong mắt đều là dịu dàng.
Bọn họ sơ chế gà xong thì trời cũng đã tối, chó con đã ăn no chơi mệt rồi, nằm rạp trên mặt đất ngủ gật.
Lúc Cố Lăng Kiệt đi lên thuyền cất gà liền đem chó con bế lên để vào ổ nhỏ của nó.
Bữa tối, ngoại trừ đồ ăn còn lại của bữa trưa Bạch Nguyệt còn làm một bát nộm rau dớn.
“Hôm nay lúc đi săn thú có chuyện gì thú vị không anh? “ Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt lắc đầu, suy nghĩ một chút lại nói: “Thú vị nhất là phát hiện ra con mồi và lúc bắt được nó, và cả lúc em ngạc nhiên vui mừng khi nhìn thấy chúng nữa”.
“Anh dạy cho em những cái này có được không? Về sau em cũng muốn đi cùng anh, ở nhà có chút nhàm chán”. Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Đi săn là một việc rất cực nhọc”. Cố Lăng Kiệt không nỡ để cô chịu khổ.
“Em không cảm thấy cực nhọc là được rồi, nếu cảm thấy mệt, sau này em sẽ không đi nữa, nếu không thế này, ngày mai anh liền đưa em đi săn thử cùng anh, dù sao chúng ta cũng đã có đồ ăn rồi, săn được hay không cũng không ảnh hưởng gì, đúng không?” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Đúng, em nói cái gì cũng đúng.” Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ nói.
“Vậy coi như anh đã đồng ý rồi, em chỉ cần một con dao là đủ rồi”. Bạch Nguyệt tậm trạng vui sướng.
Cố Lăng Kiệt cười:“Anh sẽ cho em một cây súng lục phòng thân, nhưng em phải đi theo sát anh đấy”.
“Em sẽ ở cạnh anh chúng ta cùng đi, nếu anh không cho em ở bên cạnh em cũng không đồng ý mà”. Bạch Nguyệt đùa lại anh.
Cố Lăng Kiệt bị Bạch Nguyệt chêu chọc cười:“Được rồi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát, không có vấn đề gì chứ?”
“Vậy tối nay em sẽ làm bánh khô, trên thuyền vừa hay có bột mì, mỡ bò cùng lò nướng cùng đều có đủ cả”. Bạch Nguyệt nhìn phía sau cửa.
“Ừm, được, tắm xong rồi cùng làm”.
“Ừm?”
Cố Lăng Kiệt sâu xa liếc cô một cái.
Cô trong sáng nên không có nghĩ gì nhiều, thế nhưng cô cũng là bằng lòng cùng người mình yêu làm chuyện yêu đương, thậm chí khi nghĩ tới điều đó cô cũng có cảm giác vô cùng ngọt ngào.
*
Cái nồi rất là to nhưng nếu hai người trưởng thành ở bên trong cũng thấy nó nhỏ, Bạch Nguyệt có chút lo lắng:“Anh xác định sẽ không bị đổ sao?”
Anh cắn môi của cô, chống tay bên cạnh, cơ bắp trên cánh tay hiện ra, giọng khàn khàn nói: “Sẽ không đâu”.
“Cảm thấy kỳ kỳ”. Bởi vì cô nghĩ đến hai chữ đồ ăn.
Anh ôm eo cô, bế cô lên:“Chỗ nào thấy lạ? Đây là chuyện rất bình thường.”
Bạch Nguyệt: …
Cô nuốt nước bọt, cô gái bên trong thường hay nói, cảm thấy lạ lạ.
Cô lúng túng, cô nói kỳ lạ là thật sự kỳ lạ nha.
“Ý em không phải như thế”. Bạch Nguyệt giải thích nói.
“Vậy ý em là thế nào” Anh tăng thêm sức lực.
Cô rên khẽ một tiếng, mang theo giọng nói quyến rũ: “Nhẹ thôi anh”.
“Ừm”. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, cần cổ, đến xương quai xanh, tiếp đó hướng xuống dưới…
Tắm rửa mất bốn mươi lăm phút, lúc ra cô đã mềm nhũn không có chút sức lực nào.
Cố Lăng Kiệt bế cô vào trong chăn, hai người lại ở trên giường dây dưa một lúc lâu, lúc đầu định ban đêm làm bánh khô, về sau bánh khô cũng không làm được, liền làm người rồi.
Một đêm ngủ rất ngon, hôm sau lúc sáu giờ rưỡi liền tỉnh lại, tinh thần rất thoải mái.
Cô quay đầu nhìn Cố Lăng Kiệt, anh vẫn còn đang ngủ say.
Cô xoay người đối diện với anh, trong lòng cũng cười đến ngọt ngào.
Cố Lăng Kiệt vẫn đang nhắm mắt nhưng đột nhiên lại nở nụ cười, nghiêng người đem cô ôm vào lòng:“Em cười ngây ngô cái gì thế?”
“Cảm thấy rất hạnh phúc”. Bạch Nguyệt cười nói.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt có chút xúc động:“Chúng ta sau này nhất định sẽ luôn hạnh phúc”.
Bạch Nguyệt cười nhướn mày, cô tin tưởng, chờ bọn họ rời khỏi nước A, liền có thể bình thường sống như những người bình thường khác.
“Sáng nay em muốn làm bánh khô, không phải đã nói sáng nay ra ngoài đi săn sao? Em nghĩ chúng ta nên rời giường rồi”. Bạch Nguyệt nói, mặc dù lòng rất không muốn, ở cạnh anh cảm giác rất rất tốt, an tâm, yên ổn, ấm áp.
“Ừm, được, anh đi nhặt củi nhóm lửa, em ở nguyên trên thuyền, lúc anh chưa trở về không được phép đi xuống, biết không?” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
“Em biết rồi, em sẽ vì anh mà đảm bảo tốt an toàn của bản thân, giống vậy, em hy vọng anh sẽ vì em, cũng bảo vệ an toàn bản thân cho thật tốt”.
Cố Lăng Kiệt hôn một cái lên gáy của cô.
Sau khi đánh răng rửa mặt, anh đưa cô lên thuyền, Bạch Nguyệt đem gà rừng ngày hôm qua săn được đã sơ chế qua lên thuyền.
Đầu tiên, cô dùng nồi cơm điện nấu cháo, trong bụng gà nhét vào củ tỏi lớn, gừng, còn có một gói nhỏ thuốc đặc biệt của cô, bên trong có hoa hồi, vỏ quýt, hoa tiêu, đinh hương và cam thảo.
Cô đem bột ngọt, muối, dầu vừng, xì dầu, đường, bột ngô đổ thêm vào đó chút rượu gia vị, quấy đều, sau đó quết lên mình con gà, cùng với đồ ở trong bụng gà, sau đó bỏ vào lò nướng.
Chỉ chốc lát, mùi thơm bay ra bốn phía trong phòng bếp. Con chó nhỏ tại đầu giường kêu lên vài tiếng.
Bạch Nguyệt lấy nước và thức ăn cho chó, vuốt đầu nó: “Chị sẽ đi ra ngoài một ngày, chập tối nay sẽ trở về, phiền tiểu Bạch giữ nhà nhé”.
“Gâu”, chó nhỏ sủa một tiếng.
Bạch Nguyệt đổ đầy bát thức ăn cho nó.
Cô trở về, rửa tay, bắt đầu làm bánh khô.
“Thơm quá, em nấu gì vậy?” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt vang lên.
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn anh:“Gà nướng, món này khi trời lạnh sẽ ăn rất ngon, đợi khoảng hai phút nữa là được, chờ nướng gà xong sau đó sẽ tới bánh khô, cháo đã chín, có cả đậu phụ, em xào hai cái trứng gà là có thể ăn rồi”.
“Em vất vả rồi”. Cố Lăng Kiệt cảm thán nói.
Bạch Nguyệt ôm lấy eo anh: “Anh còn vất vả hơn, ăn xong bữa sáng, em giặt quần áo, anh chuẩn bị đồ đạc, giặt quần áo xong chúng ta liền xuất phát”.