Chương 895: Chúng Ta Không Ly Hôn
CHƯƠNG 895: CHÚNG TA KHÔNG LY HÔN
Thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, trái tim Hình Thiên như bị bóp chặt, cảm thấy hô hấp khó khăn: "Ăn xong rồi nói."
"Vâng." Mục Uyển đáp, rồi không nói tiếp nữa, cầm đũa lên tiếp tục ăn bánh sủi cảo.
Hai người đều không nói gì, tận đến khi ăn xong sủi cảo.
"Thiên, sau khi ly hôn, em sẽ về nước M." Mục Uyển nói.
"Có phải em điên rồi hay không, em đi nước M là tự tìm đường chết, ngay cả anh, cũng không chắc chắn có thể nhúng tay." Hình Thiên hơi tức giận.
Mục Uyển hơi mỉm cười: "Anh không nên nhúng tay, sau này chuyện của em không liên quan tới anh, em biết em nên làm thế nào?"
"Cái gì gọi là không liên quan, em là vợ cũ của anh, vì anh em mới bị người ta gài bẫy, anh muốn bảo đảm cuộc sống sau này của em bình yên vô sự." Hình Thiên khẳng định.
Một câu vợ cũ, đã khiến cô hạ quyết tâm; "Không cần, anh từng nói với em, anh rất thích sự độc lập của em, hi vọng em có thể luôn độc lập, cho dù không có anh, vẫn có thể kiên cường đối phó tất cả vấn đề, nên anh đã dạy em kỹ năng sinh tồn."
"Đó là trong hoàn cảnh em không có anh, nhưng bây giờ em có anh."
"Sắp không có nữa rồi." Mục Uyển nhã nhặn nói.
Hình Thiên nhìn cô chằm chằm, rất nhiều ý nghĩ lướt qua đôi mắt sâu thẳm, anh hít sâu một hơi, kìm chế: "Uyển Uyển, đừng bướng bỉnh nữa, rõ ràng em có thể lại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống sung sướng, tại sao còn muốn nhảy vào hố lửa."
"Ở trong mắt người khác là hố lửa, trong mắt em đó mới là em thật sự Niết Bàn trùng sinh, Thiên, không cần khuyên em, cũng đừng suy nghĩ nhiều, đây là con đường em chọn, em sớm nói ý nghĩ của em cho anh, là để anh chuẩn bị tâm lý thật tốt, mặc kệ tại nước M em xảy ra chuyện gì, đó cũng là chuyện của em không hề liên quan anh." Mục Uyển nói lời đoạn tuyệt.
Cô càng nói như vậy, anh càng cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, hơn nữa, rất có thể là chuyện không tốt.
"Phải làm sao em mới không trở về nước M?" Hình Thiên trầm giọng hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
"Có phải em muốn thế nào thì sẽ thế đó hay không?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Ừ." Hình Thiên khẳng định.
Trong lòng Mục Uyển hơi chua xót.
Cô muốn anh đừng ly hôn cô.
Cô muốn làm vợ chồng thật sự với anh.
Cô muốn anh đừng yêu Bạch Nguyệt nữa.
Cô muốn anh bên cô dài lâu, bên nhau đến bạch đầu giai lão, dạo bước dưới trời chiều.
Nhưng mà đây chẳng qua là hi vọng của riêng cô mà thôi.
Hình Thiên không thể không yêu Bạch Nguyệt nữa, cũng không thể làm vợ chồng thật sự với cô, càng sẽ không bên cô tới bạch đầu giai lão.
"Em không muốn ly hôn." Mục Uyển nói.
"Được, chúng ta không ly hôn." Hình Thiên trả lời khẳng định.
Mục Uyển nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cảm thấy kích động muốn khóc, nước mắt cứ chực trào ra, mắt nhòe đi.
Chỉ một câu như vậy, dù vì anh mà thịt nát xương tan cô cũng cam tâm tình nguyện.
Nếu như họ là một cặp bách tính bình dân, chỉ cần hiểu nhau, giải thích, tha thứ, thì dù khó khăn, hiểu lầm, hãm hại gì, cũng có thể vượt qua.
Nhưng họ không phải.
Anh là tổng thống, cô là tổng thống phu nhân.
Tổng thống phu nhân cắm sừng tổng thống, nếu không ly hôn, thì cô sẽ kéo anh cùng ngã vào địa ngục bất tận.
Cô tình nguyện chỉ mình cô chết đi, cũng không cần kéo theo anh.
Mục Uyển, vốn nên đi con đường của mình.
"Em chỉ nói đùa, đừng coi là thật." Mục Uyển vừa cười vừa nói.
Hình Thiên đứng dậy, đi tới bên cạnh cô, ấn sau gáy cô, kéo vào ngực anh: "Đừng dọa anh, anh không phải không sợ hãi."
Giây phút này Mục Uyển tham luyến ngực anh, dù anh chỉ coi cô là em gái cũng được, ở chỗ này của anh cô cảm nhận được sự quan tâm chân thành.
Cô ôm eo anh: "Thiên, kết hôn năm năm, em và anh còn chưa có một lần du lịch thật sự, trước khi ly hôn, chúng ta cùng đi du lịch một lần được không?"
"Được, em muốn đi đâu?"
"Châu Phi, Ấn Độ, đều có thể, em muốn cùng anh đi nhìn ngắm thế giới."
"Anh sẽ sắp xếp, chúng ta ngày mồng 3 đi, mồng tám trở về." Hình Thiên trầm giọng nói.
"Được." Mục Uyển buông Hình Thiên ra, đôi mắt ửng hồng, mỉm cười: "Bây giờ chúng ta ra ngoài đắp người tuyết có được không?"
"Mặc thêm quần áo đã." Hình Thiên nhắc nhở.
"Vâng." Mục Uyển gật đầu, đứng dậy, đi về phòng mình, đóng cửa lại đồng thời nước mắt chảy xuống.
Cô nhanh chóng lau đi, tự nhủ không được khóc, sao có thể không thể khống chế cảm xúc như thế chứ.
Cô không nên, không nên, sau này trở về nước M, nếu không khống chế được cảm xúc, vài phút đều kề cận cái chết, cô không nên.
Từ trong ngăn tủ chọn một áo lông màu đỏ chót, vui mừng, mặc vào, đi ra ngoài.
Hình Thiên đã cầm xẻng chờ cô, nói: "Lát nữa, chúng ta đắp người tuyết dưới cây, nơi đó nhiệt độ thấp, ánh nắng cũng không thể chiếu thẳng đến, người tuyết có thể được bảo trì thật lâu."
"Hay là, chúng ta đặt người tuyết ở trong hầm băng, như thế luôn có thể giữ." Mục Uyển nói đùa.
"Ý kiến hay."
Vừa ra khỏi cửa Mục Uyển đã thấy hai con chó một đen một trắng, đôi mắt trầm xuống: "Chó con còn chưa ăn cơm, em đi trước làm chút cơm cho chúng ăn."
Hình Thiên cầm tay cô: "Trên xe anh mua thức ăn cho chó, ổ của chúng cũng ở trong cốp sau của anh, lát nữa chúng ta tìm một chỗ để ổ của chúng."
"Nếu như chúng ta ra ngoài năm ngày, Shirley và Kike sẽ không có người cho ăn, chúng sẽ chết đói mất: " Mục Uyển lo lắng nói.
"Anh bảo chị Lâm ngày mồng 3 tới, cô ấy sẽ chăm sóc chúng, em yên tâm đi." Hình Thiên đã nghĩ kỹ.
Một trận gió thổi qua, ra khỏi gian phòng ấm áp, đụng phải gió lạnh, làn da hơi khó chịu.
Mục Uyển rụt cổ một cái.
Hình Thiên quấn khăn quàng cổ cho Mục Uyển.
Trên khăn quàng cổ còn mang theo nhiệt độ của người anh.
Mục Uyển mỉm cười, phụ nữ có thể được Hình Thiên yêu, quá hạnh phúc.
Anh nhìn cà lơ phất phơ, nhưng luôn dốc hết sức với người yêu.
Cô bắt đầu hâm mộ Bạch Nguyệt, nhưng mà không hâm mộ được, Bạch Nguyệt là người phụ nữ hoàn mỹ nhất cô từng gặp.
Có lẽ có một ngày, cô có thể hoàn mỹ như Bạch Nguyệt, cho đến lúc đó, Hình Thiên có thể… hay không.
Sẽ không!
Bởi vì sau đó, cô sẽ bị thiêu đốt trong dơ bẩn đến tận khi bị hủy diệt.
Điện thoại di động vang lên.
Cô nhìn là Bobby, cô nói với Hình Thiên: "Anh đi trước đi, em nghe điện thoại đã."
Cô đi tới một bên, nghe điện thoại, hạ giọng nói: "Bây giờ tôi đang bận, sau mồng mười sẽ liên lạc với anh, cứ giữ cho điện thoại di động thông suốt, thế nhé, tôi cúp máy đây."
Cô quay đầu, nhìn thấy Hình Thiên đã đứng sau lưng cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Cô hơi chột dạ, nhưng cũng không tìm lý do che giấu, vì Hình Thiên quá thông minh, anh dễ dàng biết cô nói thật hay giả, thế sẽ càng khiến cô chột dạ.
"Em muốn về nước M, là vì người em yêu ở nước M sao?" Hình Thiên trầm giọng hỏi.