Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 385: Buông Tay, Thành Toàn, Nói Được Làm Được​




CHƯƠNG 385: BUÔNG TAY, THÀNH TOÀN, NÓI ĐƯỢC LÀM ĐƯỢC
“Anh nghĩ nhiều rồi, xem xem, tôi vẫn một đầu tóc đen, còn anh đã bạc trắng đầu rồi, nếu muốn so với tôi xem ai sống lâu hơn, thật đúng là nghìn lẻ một đêm.” Mạc Băng không khách sáo nói.
“Được rồi, coi như cô sống lâu hơn, được chưa? Lần này tôi đến tìm cô là có chuyện.” Stephen trở lại chủ đề chính.
“Chuyện gì? Xem dáng vẻ này của anh cũng chả phải chuyện gì tốt đẹp.” Mạc Băng lườm Stephen.
“Không phải cô nói chờ tôi già rồi, sẽ vẽ cho cô một bức tranh, tên《Mộng》sao? Nhân lúc tôi còn chưa chết, liền đến vẽ cho cô.” Stephen nói.
Mạc Băng có chút cảm động,
“Trước khi vẽ, tôi có muốn người bạn muốn giới thiệu với cô.” Stephen nói.
Mạc Băng nhìn về phía Trần Niệm đang đứng cạnh Stephen: “Tình nhân của anh?”
“Đừng nói linh tính, giờ cô ấy là bạn gái của Alan, người nước A, muốn là đối tác của cô ở nước A.” Stephen trực tiếp nói.
Mạc Băng rũ mắt, hai tay khoảng trước ngực: “Tôi có đối tác ở nước A rồi, xin lỗi nhé.”
“Suy nghĩ chút đi, làm ơn.” Stephen nhẹ giọng nói.
Mạc Băng nhíu mày: “Cô ta có quan hệ gì với anh, mà khiến người coi tiền như rác như anh cầu tình chứ?”
“Olivia và Lysa là hung thủ giết chết Kyle, cô ấy lại giúp tôi tìm ra Casey – hung thủ giết chết Olivia và Lysa, lúc quan trọng, cô ấy còn cứu mạng tôi. Băng, giúp tôi đi, có được không?” Stephen dịu dàng nói.
“Cứ anh, vậy há chả phải cô ta là kẻ thù của tôi sao?” Mạc Băng cay nghiệt nói.
“Nếu cô nghĩ như vậy, coi như tôi sai lầm rồi. Tôi đi trước đây, đời này không cần gặp lại nữa.” Stephen đi về phía cửa ra vào.
Trong mắt Mạc Băng xẹt qua tia phức tạp: “Chờ đã.”
Stephen nhìn bà ta.
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.” Mạc Băng trầm giọng nói.
Stephen nở nụ cười: “Hôm nay là sinh nhật con gái của cô, tình nhân của cô cũng ở đây, tôi không ở đây khiến cô chán ghét nữa, ngày mai có thời gian thì gọi điện thoại cho tôi.”
Mạc Băng thấy Stephen đi rồi, ánh mắt trầm xuống.
Trần Niệm có chút không hiểu nổi Mạc Băng.
Cô thấy ánh mắt Mạc Băng lưu luyến không rời, nhưng bà ta, rõ ràng là đã phát sinh quan hệ với Tô Khánh Nam.
Có lẽ, tình dục và tình yêu, đối với bà ta, có thể tách rời nhau.
Cô có một người bạn Mỹ từng có một nghiên cứu thế này, một người đàn ông nói với bạn gái, anh ta có 5 người phụ nữ, xem thái độ của bạn gái thế nào.
Câu trả lời của người Trung Quốc, người Mỹ và người Nhật rất khác nhau.
Bạn gái người Mỹ sẽ không tức giận, còn cười đùa với bạn trai, không để ý chút nào. Bạn gái người Trung sẽ rất tức giận, chất vấn, ủy khuất, nghi ngờ, khóc lóc, đau buồn, cuồng loạn. Bạn gái người Nhật, ngoài mặt sẽ nói anh thật lợi hại, nhưng trong lòng lại buồn bã chán nản.
Giờ có rất nhiều nước phát triển, ngày càng thoải mái với tình dục, tình cảm cũng ngày càng nhạt dần, hôn nhân chỉ là đổi một cách chung đụng khác mà thôi.
“Mạc Băng đâu? Ai là Mạc Băng?” Có một người phụ nữ kêu gào.
Trần Niệm hồi thần, nhìn về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia khí thế hung hăng tiến về phái trước, tát một cái lên mặt Mạc Băng, tức giận nói: “Có phải cô truyền bệnh cho Tô Khánh Nam không? Giờ tôi mắc AIDS rồi.”
Mạc Băng ôm lấy mặt, vốn rất tức giận, nhưng nghe người phụ nữ nọ nói như vậy, bỗng trở nên nghi ngờ và hoảng loạn: “Ý của cô là Tô Khánh Nam bị AIDS?”
“Mấy người phụ nữ quan hệ với anh ta ở nước X tôi đều điều tra rồi, trước đây bọn họ đều không bị AIDS, vậy chỉ có thể là cô, cái đồ tiện nhân dâm phụ.” Người phụ nữ tức giận nói.
Sắc mặt Mạc Băng trắng bệch: “Cô nhầm rồi, tôi không bị.”
“Cái gì? Cô cũng không bị? Vậy vốn là bản thân Tô Khánh Nam bị sao?” Người phụ nữ nọ chấn kinh.
“Cô ở đây nói nhăng nói cuội gì đó?” Tô Khánh Nam đi vào, sắc bén nhìn người phụ nữ đang gây chuyện.
“Tô Khánh Nam, anh hại chết tôi rồi.” Người phụ nữ xông về phía Tô Khánh Nam, giơ tay, định tát lên mặt Tô Khánh Nam, nhưng lại bị Tô Khánh Nam nắm lấy cổ tay.
“Cô ở đây phát điên gì thế? Nói, là ai chỉ thị cho cô?” Tô Khánh Nam nghiêm giọng nói.
“Cái gì chỉ thị, tôi vừa kiểm tra xong, bị AIDS, khoảng thời gian này tôi chỉ quan hệ với mình anh, anh còn giở trò?” Người phụ nữ hai mắt hồng hồng nói.
Tô Khánh Nam hất tay cô ta ra: “Tôi có bị AIDS hay không tự bản thân tôi rõ, cô còn ăn nói linh tinh ở đây, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
“Giờ anh đang đe dọa tôi sao? Lúc ở cùng tôi, một câu em yêu thật tuyệt, em yêu thật câu hồn đều coi như rác sao? Tô Khánh Nam, anh chính là đồ cặn bã.” Người phụ nữ mắng mỏ.
Sắc mặt Tô Khánh Nam tái xanh, kéo người phụ nữ kia ra ngoài.
Điện thoại của Mạc Băng reo lên, bà ta nhìn video mà người khác gửi qua, liền chấp nhận.
Trong video, đều là ghi lại cảnh Tô Khánh Nam quan hệ với người phụ nữ khác. Mạc Băng tức giận tắt video, sắc mặt trắng bệch rời khỏi phòng tiệc.
Tô Khánh Nam ngăn Mạc Băng lại: “Đều là hiểu làm, cô ta cố ý hãm hại tôi, giờ tôi có thể đến bệnh viện với bà để chứng minh mình không nhiễm bệnh.”
Mạc Băng tát lên mặt Tô Khánh Nam: “Anh là thứ bẩn nhất là tôi đụng qua, chuyện hợp tác khỏi bàn nữa,:
Mạc Băng tức giận rời đi.
Tô Khánh Nam nhíu mày, nhìn Trần Niệm, trong mắt có một tia hận ý.
Trần Niệm cũng nhìn anh ta.
Tục ngữ nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, nói không sai chút nào.
Đàn ông ngoại tình 1 lần, thì sẽ có lần thứ 2. Đàn ông chơi đùa phụ nữ 1 lần, cũng sẽ có lần thứ 2. Chó không thể sửa được trò ăn cứt.
Cô rất may mắn, cho dù chết rồi, cũng chưa hề bị Tô Khánh Nam nhúng chàm.
Amy thấy tràng diện có chút ngoài khống chế, tất cả mọi người đều đàng bàn tán rì rào.
Cô ta lên sân khấu, cười nói: “Các quý ông, quý bà, cảm ơn mọi người đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi ngày hôm nay. Tôi rất hân hạnh được tuyên bố, tôi, Amy, đã tìm được người đàn ông mà tôi yêu, anh ấy chính là, Cố Lăng Kiệt.”
Amy chỉ về phía Cố Lăng Kiệt, ánh đèn cũng chiếu về phía anh.
Anh đứng giữa bao người, còn chói mắt hơn ánh đèn kia.
Amy cười ngọt ngào, đi về phía Cố Lăng Kiệt.
Tim Trần Niệm thắt lại, trong đầu xuất hiện một vài tràng cảnh, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Rất nhiều người nhốn nháo, vỗ tay hưởng ứng: “Yêu nhau đi, yêu nhau đi, kiss, kiss.”
Trần Niệm xoay người, nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô thấy Tô Khánh Nam đang chờ thang máy đi xuống, không muốn gặp anh ta, tránh cho xảy ra chuyện gì phiền phức.
Cô dứt khoát đi cầu thang bộ, lên tầng thượng, hít thở không khí trong lành.
Cảnh đêm ở thành phố X rất đẹp, ánh đèn rực rỡ, như biển ngàn sao.
Trần Niệm nhoài người trên lan can, nhìn ngắm rất lâu.
Cô đoán vụ hợp tác giữa Tô Khánh Nam và Mạc Băng xong rồi, ngày mai Stephen sẽ gặp Mạc Băng, có lẽ cô còn phải ở lại vài ngày.
Bờ vai bỗng ấm áp, mùi hương quen thuộc vờn quanh chop mũi, một chiếc áo vest được khoác lên người cô.
Trần Niệm quay đầu, Cố Lăng Kiệt mặc vest gi-le đứng bên cạnh cô, ôn hòa nhìn cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK