#Chương 415: Giữa Chúng Ta Sẽ Không Có Bí Mật
CHƯƠNG 415: GIỮA CHÚNG TA SẼ KHÔNG CÓ BÍ MẬT
Bạch Nguyệt hiểu rõ: “Chúng ta đi một bước, tính toán một bước, cẩn thận một chút, chờ kẻ địch lộ ra sơ hở.”
Cố Lăng Kiệt hôn nhẹ lên trán Bạch Nguyệt: “Cho nên, chuyện đứa nhỏ để thuận theo tự nhiên, dù sao chúng ta đã có Tiểu Diễn.”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Em đi nấu cơm trước.”
Cô quay người đi vào nhà bếp.
Cố Lăng Kiệt đi theo cô vào nhà bếp: “Anh giúp em.”
Bạch Nguyệt nở nụ cười, cô cúi đầu rửa rau, dịu dàng nói: “Em rất nhớ cuộc sống lúc chúng ta ở trên đảo hoang, mặt trời mọc thì thức dậy, mặt trời lặn thì nghỉ, mỗi ngày đều có những niềm vui bất ngờ, quên đi tất cả phiền não, nơi đó giống như tiên cảnh của nhân gian.”
“Chờ Tiểu Diễn lớn lên, anh giao công ty cho Tiểu Diễn, chúng ta sẽ sống ở trên đảo, anh đã mua lại hòn đảo đó, hiện tại hòn đảo đó thuộc về anh, anh đã tìm chuyên gia nghiên cứu qua, dưới điều kiện bình thường, trong vòng một trăm năm, hòn đảo này sẽ không chìm xuống, hiện tại anh đang tìm người từ từ làm một đai phòng vệ.”
“Đai phòng vệ, anh có ý gì?”
“Chính là chia hòn đảo thành hai phần, một phần để cho các loài động vật hoang dã sinh trưởng một cách tự nhiên, một nơi khác là nơi mà động vật hoang dã không đến được, chúng ta có thể an toàn sinh sống ở đó.”
“Rắn, côn trùng, chuột, kiến sẽ đào hang đó?” Bạch Nguyệt cười nói.
“Liên quan đến vấn đề này, anh sẽ cho người làm tốt công tác phòng hộ, dù sao cũng không vội, anh đoán làm xong tất cả phải mất ít nhất hai năm, sau khi chuẩn bị xong, chúng ta có thể qua đó nghỉ dưỡng, nếu em không yên tâm, chúng ta có thể tạm thời ở trên thuyền của em. Bên đó anh đã cho người lắp vệ tinh định vị, đến lúc đó có thể liên lạc với bên ngoài, không phải là trạng thái không internet, không tín hiệu nữa.” Cố Lăng Kiệt mặc sức tưởng tượng.
“Nghe rất hay, em nhớ trước kia có một nhà thơ tên là Đào Tiềm, ông ấy viết một chuyện xưa có tên ‘đào hoa nguyên ký’, chuyện xưa này kể về việc ông ấy đi qua hang động chật hẹp đến một nơi thế ngoại đào nguyên, con người ở đó trồng trọt, nuôi gà, rời xa phân tranh, không biết nhà Hán, không biết Ngụy Tấn, nhiệt tình hiếu khách.”
“Em vẫn còn nhớ rõ những thứ này à?” Cố Lăng Kiệt hiếu kỳ, bài văn này, anh nhớ lúc còn nhỏ đã học qua, anh sớm đã quên gần hết.
“Em thích những bài thơ có hàm súc, em thích Lý Thanh Chiếu, Lý Dục và Tô Thức.” Trần Niệm tùy tiện tán gẫu.
“Tô Thức? Tác giả bài thủy điệu ca đầu?”
“Bài thơ này khá hay, nhưng em thích nhất là bài thơ ‘Giang thành tử’ của ông ấy.
Mười năm sống chết cả hai đều thăm thẳm,
Không suy nghĩ tới,
Nhưng vẫn khó quên được,
Nấm mộ đơn côi cách nơi ngàn dặm xa,
Không nơi kể hết nỗi thê lương.
Nếu như có gặp nhau cũng không nhận ra,
(Vì ta nay) bụi đầy mặt,
Tóc mai như sương.” Bạch Nguyệt đọc vài câu thơ.
“Cảm giác không quá dễ chịu.” Cố Lăng Kiệt đặt cà chua đã được rửa sạch vào trong đĩa.
“Em cảm thấy, sau mười năm còn có thể nhớ đến người vợ đã mất, Tô Thức là một người có tình, dù sao ở thời kỳ của bọn họ, đàn ông đều ba vợ bốn nàng hầu.” Bạch Nguyệt nhận lấy cà chua, cắt nhỏ thành hạt lựu.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt lên tiếng, tiếp tục giúp cô rửa trứng gà.
Bạch Nguyệt cầm trứng gà trong tay Cố Lăng Kiệt: “Được rồi, mấy ngày nay anh luôn ở bên cạnh em, có lẽ có rất nhiều công việc dồn lại, anh nhanh đi làm việc của mình đi, dù sao vẫn phải làm, một mình em nấu cơm là được.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt hôn lên mặt cô một cái, sau đó rời khỏi nhà bếp.
Con chó đi vào bên trong, vây quanh chân cô, sủa hai tiếng gâu gâu.
“Chị không biết thức ăn cho chó để ở đâu, chiều hôm nay ra ngoài, chị sẽ mua cho em chút đồ ăn ngon.” Bạch Nguyệt dịu dàng xoa đầu chó.
Con chó rất thoải mái, rướn cổ lên, phát ra những tiếng ô ô.
Bạch Nguyệt nở nụ cười tươi, cô rửa tay, sau đó bắt đầu nấu cơm, nửa tiếng sau, mùi thơm của thức ăn từ trong nhà bếp bay ra. Cô tranh thủ thời gian rảnh cắt dưa vàng, đưa qua cho Cố Lăng Kiệt, đi đến chỗ cửa phòng làm việc, Bạch Nguyệt nghe thấy anh đang gọi điện thoại.
“Tôi không muốn bất kỳ ai biết, trước mắt anh làm như vậy đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt cảm thấy đứng ở ngoài cửa ra vào nghe lén là một chuyện không lễ phép, cô suy nghĩ một chút, Bạch Nguyệt gõ cửa, sau đó cô mở cửa đi vào.
“Cứ như vậy đi.” Cố Lăng Kiệt cúp điện thoại.
“Có phải em quấy rầy đến công việc của anh rồi không?” Bạch Nguyệt nói xin lỗi.
“Không có gì, buổi tối anh có một bữa tiệc xã giao, em đi cùng anh nhé.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, anh đặt điện thoại di động lên trên mặt bàn.
“Anh ăn chút trái cây đi, dưa vàng này rất ngọt.” Bạch Nguyệt đặt đĩa dưa vàng lên trên bàn làm việc.
Cố Lăng Kiệt cầm tăm xiên vào, ăn hai miếng, ánh mắt anh vẫn dừng ở trên máy vi tính.
Bạch Nguyệt thấy không có chuyện của mình, cô quay người muốn đi ra ngoài.
“Tiểu Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt gọi.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh: “Có chuyện gì thế?”
Cố Lăng Kiệt muốn nói lại thôi, ánh mắt anh hơi lóe lên: “Anh muốn hỏi, khi nào chúng ta ăn cơm.”
“Còn khoảng nửa tiếng nữa.” Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cô nhìn ra được, chuyện Cố Lăng Kiệt muốn nói với cô không phải là chuyện này, chẳng qua anh không muốn nói, cho dù cô hỏi, anh cũng sẽ không nói.
Như vậy, cô liền không hỏi.
Bạch Nguyệt một lần nữa xoay người rời đi.
Cố Lăng Kiệt không gọi cô, cô ra cửa, đi về phía nhà bếp.
Mỗi người đều có bí mật, đều có thứ mà mình không thể nói ra, cho dù đối phương có là một nửa kia của mình, thế nhưng mỗi người vẫn cần có không gian riêng cho chính mình.
Chuyện cô có thể làm chính là không tạo thành gánh nặng cho Cố Lăng Kiệt, anh không nói cho cô, dĩ nhiên anh có lý do không nói.
Nửa tiếng sau, cô nấu xong cơm.
Đồ ăn rất thơm, con chó luôn đi theo cô, cô đoán nó đói bụng. Bạch Nguyệt lên lầu một lần nữa, cô còn chưa kịp gõ cửa, Cố Lăng Kiệt đã mở cửa ra.
“Em vừa định gọi anh xuống ăn cơm.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Anh nghe thấy tiếng Tiểu Bạch sủa, anh đoán em nấu xong cơm rồi.” Cố Lăng Kiệt từ trong phòng làm việc đi ra.
“Đúng rồi, anh để thức ăn cho chó của Tiểu Bạch ở đâu? Em thấy nó đã đói bụng lắm rồi.” Bạch Nguyệt gọi theo anh, gọi con chó kia là Tiểu Bạch.
Cố Lăng Kiệt có chút xúc động ôm eo cô, dịu dàng nói: “Anh để ở ngăn trên trong tủ bếp.”
“Vâng, lát nữa em sẽ cho nó ăn, anh ngày thường có cho nó ăn cơm không?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
“Có chứ, anh ăn gì, nó ăn cái đó.”
Chẳng trách, lúc cô nấu cơm, con chó này vẫn luôn vây quanh cô, thì ra là ăn quen thức ăn của người: “Lát nữa em cho nó ăn cơm, bánh quy coi như là đồ ăn vặt.”
Bạch Nguyệt đi về phía cầu thang.
Cố Lăng Kiệt nhìn bốn món ăn cô nấu, rau chân vịt, thịt lợn xào ngải, trứng cà chua, thịt kho tàu.
Cố Lăng Kiệt ăn hai bát cơm, nhìn anh ăn, Bạch Nguyệt cảm thấy ngon miệng hơn, cô ăn một bát cơm đầy.
Buổi chiều, cô rửa xong bát, sắp xếp xong cho Tiểu Bạch, Cố Lăng Kiệt đưa cô qua ủy ban nhân dân.
Cô đã trải qua ba lần kết hôn, đã rất quen thuộc quá trình, vì an toàn, cô dùng chứng minh nhân dân của Trần Niệm.
Sau khi đăng ký kết hôn xong, Cố Lăng Kiệt dẫn cô đi chụp ảnh cưới, lý do mà anh đưa ra chính là, chụp ảnh cưới chỉ để cất đi, chỉ khi nào cô đồng ý, anh mới treo nó lên.
Bạch Nguyệt thấy anh đã quyết định, cô không nói gì thêm, hai người đi đến chỗ chụp ảnh nổi tiếng nhất ở thành phố A, hẹn trước cuối tuần đến chụp.
Cố Lăng Kiệt không có đưa cô trở về nhà, anh đưa cô đến tập đoàn Cố thị.
Trên đường đi, Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay Bạch Nguyệt, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước, nói: “Anh nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy giữa chúng ta sẽ không có bí mật gì, có một chuyện, anh cảm thấy em nên biết?”
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, cô đoán là chuyện trước đó anh muốn nói lại thôi…