Chương 606: Sự Yêu Thương Độc Đoán Của Anh Ấy
CHƯƠNG 606: SỰ YÊU THƯƠNG ĐỘC ĐOÁN CỦA ANH ẤY
Vẫn là nên để Thẩm Diên Dũng chủ động, Lưu San không muốn rơi vào tình thế bị chất vấn. Rồi cô cởi thắt lưng và quần áo của Thẩm Diên Dũng.
Anh nhẹ nhàng và dễ dàng cởi đồ của Lưu San, rồi bế cô lên. Lưu San nhìn Thẩm Diên Dũng, cảm thấy ánh mắt của anh vẫn lạnh nhạt. Vẫn là như vậy, anh còn muồn giữ cái thái độ đó đến lúc nào nữa. Lưu San khẽ ngọ ngậy rồi nhìn thái độ của Thẩm Diên Dũng.
“Nghiêm túc một chút, hơi cứng rồi.” Thẩm Diên Dũng cau mày nói.
Lưu San: “…”
“Vậy thì anh đừng có cáu giận nữa, dù sao thì cũng chỉ là một chuyện nhỏ.” Lưu San khẽ nói.
“Nếu ngày nào em cũng ngoan như thế này thì có phải tốt không?” Thẩm Diên Dũng đáp. “Anh muốn có con, em có muốn không?”
“Sinh con rất đau đớn, hơn nữa sẽ làm mất dáng, em chỉ muốn một mình Tiểu Bối là đủ rồi.” Lưu San khéo léo từ chối.
“Anh muốn có vài đứa, một đứa thì đứa nhỏ sẽ cảm thấy cô đơn, và áp lực mà nó phải gánh cũng nặng. Vì thế, em nhất định phải sinh thêm vài đứa nữa.” Thẩm Diên Dũng ngang ngược.
“Người chịu đau không phải là anh.” Lưu San phản kháng.
“Anh cũng muốn thay em sinh con, trừ những việc này ra thì những việc khác đều có thể nghe theo em.” Thẩm Diên Dũng hứa với Lưu San.
Lưu San cảm thấy bản thân không thể trốn tránh vấn đề này, Thẩm Diên Dũng lại quyết liệt như vậy.
“Vậy thì đợi đến lúc chúng ta kết hôn, kết hôn rồi em sẽ sinh con cho anh. Em xin hứa, nếu như em không làm được thì sẽ bị hủy hoại nhan sắc. Như vậy là được rồi chứ. Bây giờ có con dường như không thích hợp cho lắm. Bên cạnh anh có một cô trợ lí xinh đẹp không chồng tự dưng mang thai, người khác nhìn vào chắc chắn có thể đoán ra cái thai là của anh.” Lưu San suy nghĩ.
Dù sao thì, có kết hôn hay không vẫn còn là một vấn đề.
“Ở đâu ra một cô trợ lí xinh đẹp?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San liền á khẩu. Ý của anh là cô không phải là người đẹp.
Lưu San thực sự tức giận đứng dậy, liền bị Diên Dũng kéo ngồi xuống, cau mày nhìn Lưu San.
“Được, em xinh đẹp, là người đẹp, như vậy đã được chưa?” Thẩm Diên Dũng đổi giọng.
“Vậy là anh không còn giận nữa đúng không?” Lưu San hỏi.
“Thứ nhất, không cho phép em liên lạc với Giang Diệp, chứ đừng nói đến việc gặp mặt.” Thẩm Diên Dũng đưa ra yêu cầu.
“Được, dù sao thì vốn cũng không thân thiết gì.” Không đồng ý cũng không được.
“Thứ hai, không được rời xa anh.”
Lưu San gật đầu, cứ đồng ý trước rồi tính sau.
“Thứ ba, khi anh quen em, thân hình cũng như ngoại hình của em đều không đẹp, những điều này anh không quan tâm. Vì thế, anh muốn có ít nhất hai đứa con, hai đứa thực sự là của chúng ta, giống em mà cũng giống anh.” Thẩm Diên Dũng hạ nhẹ giọng xuống.
“Thân hình em có chỗ nào không đẹp? Em có chỗ nào không xinh bằng các cô gái khác?” Lưu San chau mày: “Em cảm thấy ở bên cạnh anh, ngày ngày đều bị anh ức hiếp, đè nén, em sắp không còn tự tin nữa rồi.”
“Em có anh là được rồi, Thứ tư…”
“Vẫn còn ư.” Lưu San chen ngang: “Lần trước anh nói em có thể có nguyện vọng, vậy thì không có bốn năm sáu bảy tám nữa có được không?”
“Chín, đừng cám dỗ người đàn ông khác. Ông trời đã chỉ định chúng ta ở bên nhau, em đừng có nghĩ nhiều đến những việc khác, nghĩ nhiều mấy cũng chỉ là hoang tưởng thôi.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San: “…Vẫn là có thứ chín, em cảm thấy anh đúng là ngày càng trở nên nhỏ mọn.”
Thẩm Diên Dũng cốc nhẹ đầu của Lưu San: “Giúp em trở nên ngây thơ, lúc nữa đừng có mà quên.”
“Nhớ rồi, vậy không tiếp tục nữa phải không.” Lưu San lập tức chống tay vào ghế đứng dậy.
Thẩm Diên Dũng liền nghiến răng, ôm chầm lấy cô, quay người lại, đẩy cô lại ghế sofa, hai chân ép chặt đầu cô.
Lưu San cảm thấy tư thế này có phần hơi ngại liền phản kháng: “Thẩm Diên Dũng.”
“Anh đây.” Thẩm Diên Dũng nói, nhặt chiếc cà vạt trói cô lại.
Lưu San cảm thấy nguy hiểm, muốn xuống, nhưng Thẩm Diên Dũng quá khỏe, cô ấy không thoát ra được: “Thẩm Diên Dũng, đừng có chơi trò này nữa.”
“Chơi như nào? Anh sẽ nhìn em.” Thẩm Diên Dũng.
“Đừng…” Lưu San không muốn.
Thực ra gì sự phản kháng của cô là không có ích gì, một phần nào đó, côthực sự cảm thấy cách của Thẩm Diên Dũng cũng không tồi, dù có chút xấu hổ, nhưng cảm giác như cô không lừa dối bản thân mình, cũng không lừa dối anh.
Thẩm Diên Dũng rất hài lòng với sự phối hợp của Lưu San, nhưng lại không đưa cho cô.
Lưu San: “Thẩm Diên Dũng, không ngờ anh lại xấu xa như vậy?”
“Chẳng phải là đàn ông không xấu thì phụ nữ không nghe lời sao?” Thẩm Diên Dũng cười.
“Vậy thì anh nhanh lên, nhanh lên một chút.” Lưu San cau mày không nhìn thấy gì.
Thẩm Diên Dũng quả là đồ xấu xa, lần sau cô phải đề phòng anh.
“Vậy em có còn đi không?”
“Không đi nữa, nếu anh còn như vậy nữa, em sẽ giận đấy.” Lưu San nói đều là thật, cô thực sự sẽ tức giận. Làm gì có ai như Thẩm Diên Dũng, giống như một hình phạt vậy.
Thẩm Diên Dũng lại gần Lưu San. Lưu San thở dài một tiếng.
“Em thích không?” Thẩm Diên Dũng nhẹ nhàng hỏi.
Lưu San ngậm miệng, không thèm trả lời anh.
“Vậy thì anh ra ngoài đây.” Thẩm Diên Dũng làm bộ định đi.
“Thích.” Lưu San không chịu được liền mở miệng nói.
Lưu San chưa từng làm “chuyện ấy” với người đàn ông nào kháccả, nhưng Thẩm Diên Dũng thực sự không tồi.
Thẩm Diên Dũng cởi cà vạt cho Lưu San. Kết thúc cũng là lúc tàu cập bến.
Lưu San nằm bất động trên giường. Thẩm Diên Dũng đã đi tắm, còn cô thì đến tắm cũng không muốn đi. Lưu San nằm quay lưng về phòng tắm, hướng người về phía cửa phòng, nghe thấy âm thanh từ phòng tắm vang ra: “Đồ ăn khuya của em đâu? Không phải nói là nửa tiếng sau sẽ có sao? Tàu cũng đã cập bến rồi mà vẫn chưa có?”
Thẩm Diên Dũng cười. Lưu San nhìn anh, đều là do tên đó hôm nay đột nhiên lên cơn thần kinh : “Anh còn dám cười?”
“Anh cảm thấy em ăn no rồi vẫn còn cảm thấy đói sao?” Thẩm Diên Dũng cười đi lại gần chỗ Lưu San.
Nhưng Lưu San không muốn tiếp chuyện anh nữa, cô lấy chăn trùm kín đầu.
Thẩm Diên Dũng liền kéo chăn ra, hôn nhẹ lên trán Lưu San: “Heo con lười biếng, mau dậyđi tắm đi.”
“Không muốn tắm.” Lưu San phản bác.
“Vậy còn muốn ăn đồ ăn đêm không?”
Lưu San nghĩ một lúc, ăn đêm còn phải ngồi dậy ăn, bây giờ côđến ngồi dậy ăn cũng không còn sức nữa: “Em không muốn ăn nữa, có phải chúng ta phải lên bờ rồi không?”
“Nhìn em như thế này, còn có thể đi sao?”
Lưu San lại lườm Thẩm Diên Dũng. Anhvuốt nhẹ mũi Lưu San: “Hôm nay em cứ ngủ lại đi, sáng mai rồi lên bờ.”
“Ừm.” Lưu San liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thẩm Diên Dũng quay về phòng của mình, mở cửa phòng, Thượng tá Trình cung kính đừng bên ngoài.
Thẩm Diên Dũng thấy vậy liền hỏi: “Đồ ăn đêm đã chuẩn bị xong rồi sao?”
“Vâng thưa ngài. Đồ ăn nóng hổi đang ở dưới bếp đã chuẩn bị xong, có phải dọn lên đây không ạ?”
“Không cần dọn đồ ăn lên nữa, hôm nay không lên bờ. Đồ ăn đêm thì anh ăn đi, hôm nay vất vả rồi, sớm mai dây muộn một chút.” Thẩm Diên Dũng căn dặn.
“Rõ. Cảm ơn tổng thống.”
Thẩm Diên Dũng vỗ nhẹ vai Thượng tá Trình: “Cô ấy vẫn là con nít, quan tâm nhiều tới cô ấy.”
“Tôi hiểu rồi.” Thượng tá Trình nói: “Vậy tôi không làm phiền ngài nữa.”
Thẩm Diên Dũng gật đầu, đóng cửa phòng rồi đi về phòng của Lưu San.
Lưu San đã ngủ say, trông côgiống hệt như một chú heo nhỏ. Thẩm Diên Dũng nằm ngủ cạnh Lưu San, lấy tay mình cho Lưu San gối đầu. Lưu San vẫn ngủ say.
Bỗng “Choang”, âm thanh rơi vỡ làm cô giật mình tỉnh giấc.