Chương 135: Cố Lăng Kiệt, Chúc Anh Hạnh Phúc
CHƯƠNG 135: CỐ LĂNG KIỆT, CHÚC ANH HẠNH PHÚC
Bạch Nguyệt quay về chỗ Lưu San tắm rửa, thay một chiếc váy dài màu trắng, khóac bên ngoài áo khoác nỉ đen, cô không mang theo hành lí, để lại ở chỗ Lưu San.
Đó là một chút tâm tư riêng.
Để ở chỗ Hình Bắc Xuyên, khẳng định sẽ bị coi như rác đem vứt đi.
Ngẫu nhiên, cô không muốn đến một chút vết tích bản thân từng tồn tại trên thế gian này cũng không có.
Bạch Nguyệt đi đến chỗ Hình Bắc Xuyên.
Hình Cẩm Nhi nhìn thấy Bạch Nguyệt đến, liếc mắt xem thường.
“Mẹ, con tiện nhân kia quay lại rồi.” Hình Cẩm Nhi cố ý to tiếng nói.
Bạch Nguyểt thờ ơ bước qua, cũng không thèm nhìn cô ta một cái.
Hình Cẩm Nhi cáu giận, chặn trước mặt Bạch Nguyệt, “Bạch Nguyệt, đây là nhà của tôi, cô tự tiện vào nhà của tôi không phải nên chào tôi một câu sao?”
Bạch Nguyệt nâng mắt, nhìn Hình Cẩm Nhi, ánh mắt thanh lạnh như dòng nước, “Tôi thấy, cô cũng không thích chào hỏi tôi.”
“Nếu đã biết rồi, thì cũng biết cái nhà này không phải nơi dung thân của cô, cô còn muốn đến làm gì?” Hình Cẩm Như nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hình Cẩm Như, gieo nhân nào gặp quả đó, cô đã làm những chuyện gì đối với tôi, sẽ không vì thời gian mà chìm trong cát bụi, trời biết, đất biết, cô biết, tôi biết.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói, bước qua Hình Cẩm Nhi.
Hình Cẩm Nhi vì chột dạ nên không đuổi theo nữa.
Cô trước đây sai người bắt cóc Bạch Nguyệt, còn sai người đâm chết Bạch Nguyệt, nếu không phải Bạch Nguyệt lần này rời đi sớm, cô đã thiết kế sẵn cho Bạch Nguyệt trèo trên giường Cố Lăng Kiệt rồi.
Những điều này, Bạch Nguyệt đều biết là do cô làm sao?
Cô nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt, càng ngày càng sợ.
“Bạch Nguyệt, cô đừng nghĩ rằng tôi sợ cô, trong mắt tôi, cô chả là cái thá gì hết.” Hình Cẩm Nhi ngạo mạn nói.
Bạch Nguyệt không quay đầu lại, mở cửa, vào phòng, khóa cửa lại.
Cô trang điểm rất tinh tế, lớp nền trắng hồng, tạo khối mặt đều đặn, đánh chút má hồng, tô son đỏ lạnh, uốn cong mi, đánh phấn mắt, kẻ đuôi mắt, không bỏ qua bước nào.
Bạch Nguyệt thực ra cũng thích làm đẹp.
Cô nhìn mình trong gương, khẽ mỉm cười, nhớ kĩ dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp của bản thân, chụp một bức ảnh, lưu trong Facebook đã lâu không dùng tới.
Thêm vào dòng chữ: Như lúc ban đầu.
Cô lấy ga giường và chăn từ trong tủ ra.
Đây đều là cô mua, rất sạch sẽ.
Cô rải lên giường.
Biệt thự của Hình Bắc Xuyên rất yên tĩnh.
Tiếc là, hôm này không có ánh mặt trời, vào ngày đông, âm u nặng nề, cảm giác rất tiêu điều.
Cô mặc không nhiều, thế nhưng, không sao, dù sao cũng sắp trở thành một thi thể lạnh băng rồi.
Cô cởi áo khoác ngoài màu đen, để lên trên bàn.
Lấy từ trong túi ra một con dao sắc nhọn.
Không hề do dự, cô cắt lên cổ tay mình, máu tươi đỏ thắm chảy ra, rơi trên nền váy trắng.
Cô vứt con dao lên trên bàn.
Con dao sắc nhọn cắt lên cổ tay, thực ra cũng không đau.
Máu nóng, chảy qua từng ngón tay cô.
Cô nằm trên giường, rất yên tĩnh, nhắm mắt lại.
Bác sĩ ở viện điều dưỡng nói, cô không nên nghĩ không thông.
Thực ra cô nghĩ rất thoáng.
Trái tim cô đánh mất rồi, không thể tìm lại được nữa.
Vì tương lai tươi đẹp của Cố Lăng Kiệt, cô thậm chí không thể tìm anh.
Trái tim anh đã không có cô, dù cô có nói ra chân tướng, chỉ càng khiến anh thêm chán ghét, buồn rầu và căm hận cô.
Từ lúc cô sinh ra, chưa từng vui vẻ được mấy ngày.
Hiện nay, đã không còn gì mong muốn gì nữa, những chuyện nên làm, cô đều làm rồi, từ bỏ không được, cô cũng không kiên trì nữa.
Không cần…có kiếp sau nữa.
Thế giới này trước nay đều chưa từng cho cô chút rực rỡ, cô cùng không lưu luyến nữa.
Máu chảy càng ngày càng nhiều.
Cô cũng dần dần mê man.
Cố Lăng Kiệ, nhất định phải hạnh phúc.
Lưu San, nhất định phải hạnh phúc.
Bạch Nguyệt ngất lịm đi.
Thời gian, từng giây từng phút trôi đi…
Mí mắt Tô Khánh Nam liên tục giật, trong lòng nặng trĩu, có cảm giác rất không thoải mái.
Anh nhớ tới mỗi đợt năm mới trước đây, Bạch Nguyệt đều đều sẽ làm một bàn đồ ăn ngon.
Anh thỉnh thoảng cũng sẽ đến chơi, chỉ là muốn biết cô làm những món gì, thế nhưng, trước giờ chưa từng ăn cơm ở chỗ Bạch Nguyệt.
Anh thích nhìn dáng vẻ cô bức bách, nhưng lại không nói ra lời, luôn thích trêu chọc cô, nói vài câu khiến cô cáu giận, nhảy cẫng lên, nhưng cô chưa từng khóc nỉ non.
Anh chính là muốn chọc cô khóc.
Đây chính là một tâm lí bất thường.
Cô trước mặt anh quá kiêu ngạo, quá kiên cường, quá tự tôn, anh chính là muốn chọc cô khóc.
Có một ngày, anh cuối cùng cũng đạt thành ước nguyện, làm cô khóc rồi, nhưng cô không trở lại nữa.
Trong lòng anh đau nhói.
Anh dùng máy riêng gọi đi.
Anh gọi đến số của Bạch Nguyệt.
Anh không nhớ số điện thoại của ai, số của bản thân cũng không nhớ, chỉ nhớ kĩ số của Bạch Nguyệt.
Mấy lần rồi, anh muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng đều nhẫn nhịn.
Bởi vì không biết gọi được rồi sẽ nói vớ cô những gì.
Điện thoại thông rồi, Tô Khánh Nam rất lo lắng, nghĩ rất nhiều nên mở lời thế nào.
Thế nhưng, chờ tới khi điện thoại tự động ngắt, Bạch Nguyệt vẫn không nghe thấy.
“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên
“Vào đi.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
“tổng giám đốc Tô, chiều nay ngài có cuộc họp, hiện chỉ còn 10 phút nữa.” Trợ lí nam nhắc nhở.
“Tiểu Trương, cho tôi mượn điện thoại một lát”. Tô Khánh Nam nói.
Tiểu Trương không hiểu gì, đưa điện thoại của mình ra.
Tô Khánh Nam gọi điện lại, bên Bạch Nguyệt vẫn không nghe máy.
Anh có chút không yên lòng, xóa dữ liệu cuộc gọi trong máy tiểu Trương đi.
Bạch Nguyệt không nghe thấy chuông sao?
Anh bước về phía phòng hợp, tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, là Hình Cẩm Nhi.
Tô Khánh Nam cảm thấy rất phiền.
Hình Cẩm Nhi ngày nào cũng gọi đến mười mấy cuộc điện thoại, cứ như trinh thám nhìm chằm chằm nhất cử nhất động của anh.
Với những chứng cứ về Hình Bắc Xuyên mà anh có trong tay, mỗi giây mỗi phút đều có thể hủy hoại nhà họ Hình.
Thế nhưng, đến giờ vẫn chưa động thủ, anh là nể Bạch Nguyệt.
Anh sợ Bạch Nguyệt hận anh, vì thế, đành để cho Hình Bắc Xuyên đắc ý một thời gian nữa.
Anh nghe máy, “Có chuyện gì?”
“Khánh Nam, bao giờ anh mới về? Em rất nhớ anh.” Hình Cẩm Nhi nũng nịu nói.
Tô Khánh Nam nhìn qua điện thoại, mới 2 giờ, “Hôm nay phải tăng ca.”
“Hôm nay Bạch Nguyệt về rồi, em không muốn nhìn thấy cô ta, hôm nay em ở chỗ của anh, được không?”
Tô Khánh Nam nhíu mày, “Cô ấy về rồi, em càng phải ở nhà, sợ cô ấy sao?”
Tô Khánh Nam bước vào thang máy.
Trợ lí ấn tầng 16.
Tô Khánh Nam ấn tầng 1.
“Sao em lại sợ cô ta chứ, cô ta quá hung hăng, em chưa từng thấy người nào như thế, cô ta hiện giờ còn đang ở nhà em nữa.” Hình Cẩm Nhi tức giận bất bình nói.
“Ngoan, giờ tôi về ngay với em.” Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng, trong mắt ánh lên tia dị thường.
“Thật sao? Khánh Nam, anh thật tốt quá đi.”
Tô Khánh Nam tắt điện thoại, nói với trợ lí: “Hội nghị hôm nay đổi thành họp qua video, có thời gian tôi sẽ liên lạc với cậu.”
“Vâng.” Trợ lí mơ hồ gật đầu.
Tô Khánh Nam lên xe, chiếc xe lao vút rời đi.
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện